(*) bạch xà: rắn trắng
Tần Thất Huyền: “…”
Sau khi tiểu bạch xà rơi xuống đất thì như bị đập đầu cho hôn mê, nó xoay vòng tại chỗ mấy vòng, cuối cùng cũng tìm được mu bàn chân của Tần Thất Huyền.
Nó bò lên mu bàn chân của nàng, coi bắp chân của Tần Thất Huyền như cây cột mà quấn quanh.
Nếu như có thể động đậy, hiện giờ Tần Thất Huyền đã sớm nhảy tám trăm cái tại chỗ rồi!
Nàng ghét rắn!
Tiểu bạch xà rất lạnh, lúc nó quấn quanh chân thì cho người ta cảm giác như dán một viên đá vừa mới bỏ từ trong tủ lạnh ra.
Mới đầu Tần Thất Huyền còn lạnh tới mức run rẩy, không lâu sau, bắp chân trực tiếp chết lặng, chẳng qua thần thức lại có một loại cảm giác run rẩy kỳ quái.
Đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, trong đầu có tí xíu đau đớn rất nhỏ kèm theo cảm giác sảng khoái khó có thể nói thành lời, có một loại cảm giác lâng lâng khó tả.
Nàng như đang dùng chân trần đứng trên bờ cát bãi biển.
Sóng biển từng đợt từng đợt dâng lên, nước biển lạnh lẽo một lần lại một lần nhấn chìm mắt cá chân của nàng, lúc thì nó dịu dàng ôn nhu, cẩn thận từng li từng tí hôn lên ngón chân của nàng; khi thì kịch liệt, vỗ mạnh vào mu bàn chân nàng…
Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, nàng còn cảm nhận được một vài cảm xúc vốn không thuộc về mình.
Thống khổ, rối rắm, tử khí trầm trầm…
Hình dung một cách đơn giản, đó chính là loại cảm xúc u ám, làm cho người ta chán nản ủ rũ, không còn tí mong muốn được sống tiếp.
Chẳng lẽ đây là cảm xúc của con rắn nhỏ kia? Chẳng lẽ lúc nàng đột phá Ngưng Thần, thức hải mở rộng, thần thức không chịu khống chế, không cẩn thận tiếp xúc với thần niệm của một con rắn nhỏ.
Đã thế còn là một con rắn chán đời nữa chứ.
Trong thạch thất dưới lòng đất, rắn sâu chuột kiến không đếm xuể, nơi này linh khí dồi dào, rắn có thần thức cũng không kỳ quái.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tần Thất Huyền trắng bệch —— nàng ghét rắn nhất!
Kết quả, dưới sự khống chế của hệ thống, nàng lại có thể chạm vào tư tưởng của rắn, loại cảm giác này, quả giống như lúc nàng đang ngủ trên giường thì tự dưng một con rắn rơi xuống, đã vậy trong lúc không chú ý nàng còn hôn lên miệng rắn một cái.
Tần Thất Huyền: "Hự..." Buồn nôn, muốn ói.
Cũng may mười lăm phút sau, thức hải của Tần Thất Huyền lại có sự biến hóa, tinh không bắt đầu tiêu tán, dần dần thu nhỏ lại.
Tinh không, biển rộng, sông ngòi, hồ nước…
Cuối cùng thức hải biến thành một hồ nước, nước hồ có sự phân tầng rõ ràng, tầng trên trong suốt, mà tầng dưới, tựa như bao phủ một lớp ánh sáng nhu hòa.
Nàng mơ hồ nhìn thấy —— dưới nước có một con rắn.
Ngay lập tức Tần Thất Huyền xù lông: “Rắn?”
Đợi khi dùng thần thức dò vào, thấy rõ rắn dưới nước thực ra là một cọng rong rêu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “May không phải là rắn.”
Tính ra, sau khi tu sĩ Ngưng Thần, vật đầu tiên xuất hiện trong thức hải sẽ chính là nơi bản mạng của tu sĩ, được xưng là linh tướng bản mạng, quyết định phương hướng tu hành ngày sau của tu sĩ.
Chẳng hạn có người có thức hải là kiếm, có người có thức hải là lò luyện đan, bút, đàn cầm, v.v….
Nếu là rong rêu, chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.
Trong những pháp quyết mà nàng tiếp xúc, pháp quyết tu luyện tốt nhất chính là pháp quyết của hệ thảo mộc, trong đó Xuân Phong Hóa Vũ xếp hạng nhất, ngày sau nhất định nàng sẽ đi theo con đường của Linh thực sư.
Thức hải xuất hiện rong rêu, ừm, rất thích hợp với kế hoạch nghề nghiệp của nàng.
Đúng lúc này, hệ thống nói: “Ngưng Thần thành công, lần tu luyện này kết thúc.
Mời ký chủ đánh giá.”
Tần Thất Huyền lần nữa được khống chế cơ thể, trước tiên nàng dùng sức hất mạnh chân, ném con tiểu bạch xà đang quấn quanh bắp chân của mình ra, sau đó mới cẩn thận cảm thụ sự biến hóa trong cơ thể.