Phi Thăng Bằng Phương Thức Tu Luyện Không Đứng Đắn


Nàng mặt không chút thay đổi tùy tiện ném thanh đao trong tay xuống đất, sau khi rơi xuống đất, thanh đao kết sương lập tức vỡ thành băng vụn, hủy hoại triệt để.


Tần Thất Huyền: “Tìm ta luận bàn cũng được, mỗi lần một viên linh thạch trung phẩm.

" Ánh mắt nàng xẹt qua Đồ Bình An, nhìn về phía mọi người phía sau hắn ta: “Còn ai lên nữa?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không dám nói mình là kẻ lên tiếp.


Mãi cho đến lúc này, Đồ Bình An mới chậm rãi mở miệng, "Các ngươi đều lui ra hết đi.



Ra lệnh xong, mọi người ở đằng sau nhanh chóng lui ra xa, có người đứng xa nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư huynh chớ nên xúc động.




Vốn là có lòng tốt nhắc nhở, ai ngờ vừa dứt lời, một viên hạch đào liền nện vào mũi hắn ta, nhất thời máu chảy như trút nước.

Đồ Bình An cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Mối thù Trọng An, hôm nay tất báo!”

Hắn ta oán độc nhìn chằm chằm Tần Thất Huyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không bầm thây ngươi thành vạn đoạn, khó tiêu mối hận trong lòng ta!"

Bàn tay tái nhợt xốc tấm vải đen che kín lồng chim lên, thả con dơi trong lồng ra.


Con dơi bay lên không trung, không trực tiếp công kích Tần Thất Huyền, mà bay lên trên tiểu viện xoay quanh, chỉ trong nháy mắt, đỉnh đầu của tiểu viện đã bị mây đen bao phủ, hình thành một không gian kết giới phong bế.


Mây đen đè đỉnh, mưa gió sắp tới.




Sau núi Đan Quế Phong, Cổ Nhu cúi thấp đầu quỳ gối trên bồ đoàn, bả vai run nhè nhẹ, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.


Trước mặt nàng ta là một nữ tử mặc cẩm y, mái tóc búi cao, mặt như sương lạnh.


Bàn tay phải của nữ tử nâng một nhóm hỏa diễm, trên đó trôi nổi một lò luyện đan tinh xảo khéo léo, từ từ xoay tròn.


Đợi đến khi bên trong lò luyện đan có mùi hương lạ thường truyền ra, nữ tử thu lửa dưới lò đan, thuận tay đẩy một cái, đẩy lò luyện đan tới trước trán Cổ Nhu, đụng ra một tiếng vang “bùm”.



Cổ Nhu đau đến mức phải hít hà một hơi, nàng ta ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhỏ giọng oán giận: "Sư tỷ, tỷ lại gõ đầu ta.



Sư tỷ của nàng ta chính là đệ tử tinh anh của nội môn - Lam Hoa Doanh, giờ phút này nàng ấy nghiêm mặt nói: "Ba ngày không đánh đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi, không gõ đầu muội, làm sao muội biết trong đầu của muội rốt cuộc đã bị bao nhiêu nước vào?”

"Nhận được Thiên Tâm Thảo mà không biết rèn luyện thành linh dịch ngay lập tức, lại chạy đến chỗ ta cầu tình cho một đệ tử tạp dịch, chẳng lẽ muội không biết, trì hoãn càng lâu, dược tính của linh dịch càng thấp?"

Cổ Nhu quỳ thẳng người, ngẩng đầu giải thích: "Nàng ấy không phải đệ tử tạp dịch bình thường, ta cảm thấy nàng ấy có thể trở thành đệ tử tinh anh, Xuân Phong Hóa Vũ Quyết của nàng ấy đã lên tới tầng thứ sáu rồi!”

Vừa dứt lời, lại thấy sư tỷ ném con mắt hình viên đạn qua đây, Cổ Nhu sợ hãi, rụt đầu ỏn ẻn nói: “Sư tỷ qua nói với Vạn Hòa một câu…”

Lam Hoa Doanh nhíu mày, nhìn Cổ Nhu quỳ dưới đất vẫn đang tiếp tục cầu tình, hơi có chút đau đầu thở dài.


Sư muội này thiên phú cực cao, chỉ là được nuông chiều kinh quá, đã quen tự do tản mạn, tính tình cũng quá mức đơn thuần.


Vừa vặn nhân cơ hội này, để nàng ta tỉnh ngộ một chút.



Lam Hoa Doanh trực tiếp ngắt lời: "Ta với người đệ tử tạp dịch kia không thân cũng chẳng quen, vì sao phải cứu nàng ta? Muội muốn cứu nàng ta, vậy thì hãy trở thành đệ tử tinh anh, rồi tự mình đi cứu đi!”

“Bằng vào thiên phú của muội, chỉ cần chịu khổ một chút, e là đã sớm luyện thành linh đan tam phẩm rồi.



Cổ Nhu vội vàng nói: "Đồ Bình An đã dẫn người đi tìm nàng ấy rồi, chờ đến khi ta trở thành đệ tử tinh anh, chỉ sợ nàng! "

Lò luyện đan tinh xảo lại đâm sầm vào người Cổ Nhu.


Cổ Nhu muốn trốn nhưng căn bản trốn không thoát, chỉ có thể nước mắt lưng tròng xoa cái bọc to trên trán do mới bị đụng vào, vừa xoa vừa nói: "Cho dù ta có thể luyện thành công chỉ trong một lần, nhưng dẫu gì muốn luyện Nhuận Tâm Đan thì cũng phải tiêu tốn ít nhất nửa tháng, chờ ta luyện ra, cỏ trên mộ phần của nàng ấy cũng có thể cao đến mấy tấc rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận