Tần Thất Huyền nghiêm mặt nói: "Ta có một chiêu Xuân Phong Hóa Vũ, có thể tẩm bổ nguyên thần của ngươi, giúp ngươi thoát khỏi khế ước trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Đương nhiên, có thể thoát khỏi ràng buộc khế ước hay không còn phải xem chính ngươi.”
Dơi Ám Dạ lại rít gào, tựa như trẻ con khóc nỉ non không ngừng.
Quyết tâm phệ chủ này cực lớn a!
Tần Thất Huyền thấy thế, không chút do dự bấm quyết thi pháp.
Mặc dù chỉ pháp của nàng nhanh, nhưng thi triển Xuân Phong Hóa Vũ sẽ dẫn động linh khí xung quanh, từ đó sẽ làm bại lộ vị trí của bản thân.
Đồ Bình An nhận sự di động lạ thường, trực tiếp vung hạch đào Lôi Hỏa trong lòng bàn tay ra.
Mắt thấy có thứ gì đó bay tới, Tần Thất Huyền cả kinh, cả người nhanh chóng lăn sang bên cạnh.
Được lợi từ việc luyện tập chỉ pháp trong lúc vận động, trong quá trình quay cuồng, chỉ pháp của Tần Thất Huyền vẫn không hề gián đoạn, trong nháy mắt rơi xuống đất, một chỉ ấn cuối cùng cũng thi triển xong, linh khí hội tụ thành mây, mưa phùn kéo dài như tơ, ôn nhu chiếu vào mỗi một góc trong không gian này.
“Ầm” một tiếng vang lên, sau khi hạch đào rơi xuống đất thì nổ tung, sóng ba động hất Tần Thất Huyền lên không trung, sau lưng nàng nóng bỏng đau rát, giống như bị lột một lớp da.
“Móa, đau đau đau đau!” Mặc dù đau đớn muốn chết, nhưng việc nên làm vẫn phải làm, Tần Thất Huyền cắn răng nín thở thi triển ra Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, lại lần nữa ẩn núp trong một vùng bóng râm.
Chỉ là lúc này đây, nàng phát hiện ánh mắt của Đồ Bình An rất nhanh đã tụ tập xuống chỗ ẩn thân của nàng.
Một đường chạy trốn, máu tươi rơi xuống nền cỏ, trông rất là bắt mắt.
Là máu tươi bại lộ hành tung của nàng!
Mắt thấy trong tay Đồ Bình An lại xuất hiện một quả ám khí hạch đào, da đầu Tần Thất Huyền tê dại, buột miệng thốt ra: "Ta không mang tâm pháp Ngưng Thần bên người!”
“Giết ta, ngươi sẽ không chiếm được gì cả!”
Cánh tay giơ lên của Đồ Bình An vẫn chưa buông xuống, hắn ta cười như không cười, nói: “Đợi ngươi chết rồi, thần hồn bị hút vào Quỷ Vực, tự nhiên ta có thể biết được ngươi giấu nó ở đâu.”
Dứt lời, cong tay bắn ra, lại lần nữa ném hạch đào ra ngoài.
“Ầm!” Một chân Tần Thất Huyền bị nổ bị thương, máu chảy như trút.
Cũng may mưa bụi do Xuân Phong Hóa Vũ hóa thành sẽ không biến mất chỉ trong một chốc, mưa bụi bay múa rơi xuống miệng vết thương, có thể tạo ra hiệu quả chữa thương, nàng khẽ cắn môi, còn có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.
Tần Thất Huyền sốt ruột đến độ phát hỏa, dùng thần thức truyền âm quát: "Rơi Ám Dạ, ngươi làm nhanh lên đi.
Báo thù mà cũng lề mề vậy hả!”
“Hộc hộc…” Tần Thất Huyền lại lần nữa né tránh công kích, phát ra tiếng thở dốc kịch liệt, linh khí trong cơ thể nàng không còn lại bao nhiêu, việc thi triển ra Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ cũng trở nên vô cùng khó khăn, chỉ có thể kéo lê thân thể mình đầy thương tích trốn ra sau lưng tảng đá xanh trong viện.
Dáng vẻ tóc tai bù xù, bộ dáng chật vật không chịu nổi của Tần Thất Huyền đã lấy lòng Đồ Bình An, khóe miệng hắn ta mỉm cười: “Bộ dáng kéo lê cái chân què chạy đông trốn tây của ngươi, rất giống một con chó.”
Tần Thất Huyền đau đến nhe răng nhếch miệng chửi ầm lên, "Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là chó!”
“Chết đến nơi rồi mà còn…” Đồ Bình An còn chưa nói xong, bỗng nụ cười chợt cứng đờ trên mặt, trong tay hắn ta xuất hiện một cái chuông đồng, hắn ta vừa lay vừa gào thét: "Thiên địa ngự lệnh, thú thuộc lòng ta, cúi đầu nghe lệnh..."
Chuông đồng chấn động mạnh, tiếng chuông dần dần nhanh hơn, như trong cuồng phong cuốn theo bão tuyết, đổ ập xuống đập thẳng vào mặt người ta.
Tần Thất Huyền bị thương rất nặng, tiếng chuông chói tai này cũng làm cho đầu óc nàng choáng váng, trước mắt xuất hiện bóng chồng.
Ngay vào lúc nàng sắp kiên trì không nổi, chợt nàng cảm thấy cẳng chân của mình lạnh lẽo, cái ý lạnh đó dán vào da thấm vào cốt tủy, làm cho nàng rùng mình một cái, đồng thời, ý thức cũng khôi phục thanh minh.