… Tầm mắt lại lần nữa trở nên rõ ràng.
Tần Thất Huyền nhìn thấy mặt mũi của Đồ Bình An ở cách đó không xa chảy đầy tơ máu, mắt hắn ta lồi ra, khuôn mặt dữ tợn, gân xanh trên cổ nổi lên, hiển nhiên hắn ta đang dùng hết toàn bộ sức lực để rung chuông!
“Ầm” một tiếng vang lên, chuông đồng lắc lư kịch liệt rồi nổ thành bột mịn.
Tay Đồ Bình An vẫn duy trì tư thế rung chuông, nhưng hai mắt đã trở nên vô thần.
Hắn ta kêu thảm một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã về phía sau, sau khi rơi xuống đất chân còn co quắp vài cái, rồi hoàn toàn không nhúc nhích nữa.
Đồ Bình An chết rồi.
Chết vì linh thú phệ chủ, nguyên thần sụp đổ.
Tần Thất Huyền lảo đảo đi tới bên cạnh thi thể, đầu tiên là tháo túi trữ vật bên hông Đồ Bình An xuống.
Bên ngoài còn có đám chó săn của Đồ Bình An…
Tần Thất Huyền cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng do mất máu quá nhiều mà hiện giờ nàng đầu váng mắt hoa, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảnh kim quang chói mắt.
“Tiểu Thất!”
“Tần sư tỷ còn sống, tốt quá rồi.
”
“Đừng sợ, có chúng ta ở đây!”
Rất nhiều thanh âm quen thuộc làm cho Tần Thất Huyền hơi cảm thấy an tâm —— có nhiều người như vậy, chắc là không có người nào có thể chạy tới lén giết mình đâu nhỉ? Ít nhất, trong số này chắc hẳn cũng có người của Chấp Pháp Đường đến điều tra sự việc nhỉ?
Coi như mạng nhỏ tạm thời được bảo vệ rồi.
Nghĩ tới đây, cuối cùng Tần Thất Huyền cũng không chống đỡ nổi nữa, thân mình lay động hai cái, rồi rầm một tiếng ngã xuống đất.
…
Tần Thất Huyền từ từ mở mắt ra, cả người nàng đau nhức, tỉnh lại vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, như là gặp phải một cơn ác mộng dài dòng, căn bản đại não không hề được nghỉ ngơi.
Vết thương trên người nàng đều đã được đắp thuốc, cái chân gãy còn được xương mộc bụi gai bao chặt lấy, căn bản không thể động đậy.
Cẩn thận kiểm tra qua tình huống của bản thân, phát hiện cũng không nghiêm trọng lắm, Tần Thất Huyền bèn thở phào nhẹ nhõm, chỉ là mười lăm phút sau, trong lòng nàng lại căng thẳng: “Túi trữ vật của mình đâu?”
Rõ ràng trước khi hôn mê nàng đã túm túi tiền của Đồ Bình An xuống rồi mà, sao giờ hai tay lại trống trơn, ngay cả bóng dáng của túi trữ vật cũng không nhìn thấy.
Nàng xốc chăn lên tìm kiếm, vẫn không thu hoạch được gì, đang phiền muộn thì cửa phòng két một tiếng bị đẩy ra, một nữ tử xa lạ ôm mấy cành hoa hồng thơm đi đến.
“Sư tỷ, tỷ tỉnh rồi!” Nữ tử lộ vẻ vui mừng, chạy chậm vào phòng cắm hoa hồng thơm vào trong bình, sau đó đi tới đầu giường mà Tần Thất Huyền đang nằm, thân thiết hỏi: “Hiện tại sư tỷ cảm thấy thế nào?”
Tần Thất Huyền: “Ngươi là…”
Nữ tử vội vàng nói, "Ta là Quách Đa Hà của Ẩn Vụ cốc, sư tỷ nhớ ra chưa?”
Quách Đa Hà, chính là người có bốn mẫu linh điền nhưng chỉ cứu về được một mẫu, lần trước gặp mặt Quách Đa Hà tóc tai bù xù, con mắt sưng phù như quả hạch đào, bây giờ nàng ấy chỉnh trang lại sạch sẽ, nom cũng có vẻ là một cô nương thanh lệ, xinh đẹp động lòng người.
“Người của Chấp Pháp đường không mang ta đi à?” Trước khi Tần Thất Huyền hôn mê, nàng còn cho rằng mình sẽ bị nhốt vào địa lao của Chấp Pháp đường, không ngờ rằng bây giờ nàng vẫn còn được nằm trong viện của mình.
Chẳng qua, trong viện của nàng có kết giới, làm sao Quách Đa Hà lại vào được đây?
“Chấp Pháp đường đã tới rồi, nhưng thiên kiêu của nội môn Lam Hoa Doanh có nói chuyện qua với bọn họ, cũng chứng minh Đồ Bình An chết vì bị linh thú cắn trả, không dính líu gì đến tỷ, bởi vậy bọn họ mới không mang tỷ đi.
”
“Đều là thiên kêu, nhưng Vạn Hòa kia cũng thật là…” Quách Đa Hà che miệng lại, nàng ấy không dám nói xấu thiên kiêu, nhưng vẫn trợn trắng mắt.
“Túi trữ vật mà tỷ nắm trong tay bị Vạn Hòa cướp đi rồi, hắn ta nói đại đa số tài nguyên tu luyện của Đồ Bình An đều là do hắn ta cung cấp, vậy nên túi trữ vật đó hắn ta ắt phải thu hồi.
Kết quả, hắn ta vừa cầm túi lên xong, kêu là mới cho Đồ Bình An hai viên linh thạch thượng phẩm, giờ không thấy linh thạch đâu cả, muốn bắt tỷ bồi thường!”