Vẻ mặt quản sự mơ hồ, thần thức của ông ta căn bản không bắt được khí tức của Tần Thất Huyền, chỉ có thể hàm hồ nói: "Chắc là, vẫn còn nhỉ?" Bản thân ngươi còn không chắc thì làm sao ta biết được?
Vạn Hòa trầm mặt xuống: "Lục soát từng li từng tí cho ta, dù có phải đào ba thước đất thì cũng phải bắt được nàng ta!”
Dưới sự điều khiển của hệ thống, Tần Thất Huyền thi triển ra Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ cấp độ hoàn mỹ, thân hình nàng hóa thành hư vô, tốc độ nhanh như tia chớp, đâm thẳng vào kết giới nội môn.
Cơn gió vù vù thổi càng làm vết thương trên mặt nàng đau hơn.
Thấy mình đang dùng tốc độ cực nhanh chuẩn bị lao ra ngoài vạn dặm, sắp vượt qua các đỉnh núi trong nội môn, nhanh chóng tới gần đỉnh Thanh Loan, trong lòng Tần Thất Huyền ôm tâm lý may mắn, rống lên: “Hệ thống, dừng lại!”
Phía trước chính là Vạn Hà Loan, trong tay nàng còn có thẻ nhiệm vụ, có thể cầm lệnh bài trực tiếp đi vào.
Hệ thống cũng đã thăng cấp thành công, không chừng giờ đây nó lại có công năng tạm dừng không chừng?
Mới vừa rống xong, nàng chợt cảm thấy thân hình mình trì trệ trên không trung, còn chưa kịp vui sướng, Tần Thất Huyền đã nghe được một tiếng "Tranh".
Kiếm ra, hàn quang như tấm lụa.
Cùng lúc đó, gió mạnh chợt nổi lên, nước sông Lục Yêu bao quanh chân các đỉnh núi trong nội môn tăng vọt, dấy lên sóng lớn ngập trời.
Tần Thất Huyền đứng trên không trung trợn mắt há hốc mồm nhìn một làn sóng đánh tới, cuốn nàng vào trong nước sông lạnh thấu xương.
Khi ý thức dần dần mơ hồ, âm thanh chói tai của hệ thống nhanh chóng vang lên.
“Đinh, khí tức ký chủ đã bị cường giả tập trung chú ý! ”
"Ký chủ bị kiếm ý công kích, Quỷ Ảnh Mê Tung hóa giải chín thành kiếm ý, thân thể ký chủ bị thương nặng, không cách nào tiếp tục thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung! "
“Tu luyện bị gián đoạn, mời ký chủ đánh giá.
”
Âm thanh liên tục không ngừng bủa vây khiến Tần Thất Huyền khôi phục tỉnh táo, nhưng đối mặt với sóng lớn dưới chân, thân thể của nàng căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Sóng lớn giống như một bàn tay hung hăng nắm chặt lấy nàng, giơ lên cao rồi lại nặng nề té xuống đất.
"Đau, đau, đau! " Nền đất bị nện ra một cái hố to, Tần Thất Huyền nằm ở trong hố cả người đau nhức, một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Người nàng như bị khảm vào hố đất, ngóc cũng không ngóc lên nổi!
“Đệ tử tạp dịch Ngưng Thần kỳ?” Người nói chuyện mặt vuông râu dài, thần sắc uy nghiêm.
Ông ấy cầm trong tay một thanh trường kiếm màu xanh biếc, thân kiếm ướt sũng đang nhỏ nước, bọt nước khúc xạ ánh mặt trời nom cực kỳ chói mắt.
Tần Thất Huyền theo tiếng nhìn lại, lập tức trong lòng run lên.
“Chưởng giáo!”
Làm đệ tử ngoại môn tạp dịch viện, mười mấy năm qua nàng chỉ gặp qua chưởng giáo Linh Tiêu môn Phó Lệnh Viễn duy nhất một lần, không nghĩ tới lần này xông vào cấm địa lại bị chưởng giáo phát hiện!
Da đầu Tần Thất Huyền tê dại, trong lòng kêu rên: “Xong rồi, xong rồi.
” Hệ thống chó, ngươi thăng cấp cái quái gì vậy, trước khi thăng cấp còn có thể giấu diếm tất cả mọi người dẫn nàng xông vào Thanh Loan Phong, sau khi thăng cấp ngược lại bị bắt ngay tại trận, đúng là bao tải đổi bao cỏ, một bao (đời) không bằng một đời (*).
(*): bao tải và bao cỏ đều là những thứ rẻ tiền, hay bị ví là thứ vô dụng.
Ý nữ chính là hệ thống đổi từ thứ vô dụng này sang thứ vô dụng khác, nhưng chung quy đều là vô dụng, mãi không khá lên nổi.
Trường kiếm trong tay Phó Lệnh Viễn chỉ về phía trước, lớn tiếng hỏi: "Người tới là ai, lén lén lút lút, có ý đồ gì?”
Tần Thất Huyền bị mũi kiếm chỉ thẳng vào, cả người nàng cứng đờ, ngay cả máu trong cơ thể cũng theo đó đọng lại, hô hấp cũng chợt đình trệ.
Nàng cứ như đột nhiên đặt mình trong băng thiên tuyết địa, toàn thân, chỉ có vùng bắp chân là có chút ấm áp.
Chút ấm áp này như là một đám lửa trong cơn gió lạnh, để cho nàng không đến mức bị lạc trong mảnh trắng xóa kia.