Từ Tâm Mộc nhìn Tần Thất Huyền thở dài: "Không cần kinh hoàng, chỉ là yêu hôn do một con bán yêu lưu lại mà thôi, dù cho ngươi không làm gì cả, qua vài năm nữa nó tự ắt sẽ biến mất.
” Bọn họ đã cẩn thận kiểm tra qua yêu hôn kia rồi, cũng không có chỗ nào đặc thù, nếu bắt nguồn từ một con bán yêu đoản mệnh, thì càng không có gì phải lo lắng.
Tần Thất Huyền nghe bảo là yêu hôn do một con bán yêu lưu lại, rất là khiếp sợ!
Bán yêu sống không thọ, chắc chắn lão tổ không phải bán yêu rồi, vậy nên, lão tổ nuôi bán yêu, có khi còn là con riêng của hắn không chừng? Cho đến lúc này, Tần Thất Huyền mới đột nhiên nhớ tới một vấn đề, rốt cuộc lão tổ là nam hay là nữ? Lúc ở trong thạch thất nàng có nghe được một thanh âm, nhưng nay nhớ lại thì thấy vô cùng mơ hồ, chỉ bằng một tiếng đó thôi thì không thể nào phân biệt được giới tính.
Nếu lão tổ là nữ tu, chẳng phải là còn có khả năng…
Thế thì cũng quá thảm rồi!
Phó Lệnh Viễn vẫn nghiêm mặt, giọng nói lạnh như gió lạnh mùa đông, "Ngươi vốn chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, thế mà trong thời gian ngắn lại đột phá tới Ngưng Thần, còn học được thân pháp huyền diệu quỷ tuyệt như vậy! "
Đang miên man suy nghĩ, tim Tần Thất Huyền đột nhiên thắt chặt, giống như bị băng tuyết tầng tầng bao bọc, khiến nàng khó thở, rõ ràng cả người rét run, nhưng sau lưng lại mồ hôi đầm đìa.
Câu trả lời lúc trước của nàng còn có điều giấu diếm, vốn tưởng rằng có thể dựa vào mặt than mặt không chút thay đổi lấp liếm qua chuyện, ai ngờ vẫn bị mấy người chưởng giáo phát hiện sơ hở?
Phó Lệnh Viễn dời tầm mắt khỏi người Tần Thất Huyền, "Dưới khe nứt Phượng Huyết Nguyên vốn có vô số kỳ ngộ, nếu ngươi có thể gặp được, đó chính là phúc phận của ngươi.
”
Ông ấy tạm dừng, đột nhiên cất cao giọng: “Kỳ ngộ của ngươi ta sẽ không truy hỏi, nhưng ngươi cần ghi nhớ thân phận Nhân tộc của ngươi, nhớ kỹ ngươi là đệ tử Linh Tiêu môn, nếu có bất kỳ tin tức nào liên quan đến Yêu tộc thì đều phải lập tức báo cáo, nếu ngươi dám can đảm làm ra chuyện có lỗi với tông môn, có lỗi với Nhân tộc, ta chắc chắn sẽ dùng kiếm chém chết ngươi.
"
Tần Thất Huyền đầu đầy mồ hôi gian nan nặn ra một câu: “Vâng, đệ tử nhớ kỹ.
”
Đợi chưởng giáo răn dạy xong, Từ Tâm Mộc ở bên cạnh cười nói: "Trên người ngươi có yêu hôn, dễ dàng bị Yêu tộc chú ý tới, tuy rằng Độ Xuyên giới ít có Yêu tộc xuất hiện, nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, nhỡ không may có Yêu tộc tìm tới ngươi, ngươi cũng đừng bị chúng nó mê hoặc, làm ra chuyện không thể tha thứ.
”
Hóa ra là lo lắng nàng bị Yêu tộc mê hoặc, Tần Thất Huyền vội vàng giơ tay lên thề: "Yêu tộc đừng hòng làm rối loạn đạo tâm của ta, đệ tử tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản bội Nhân tộc.
”
Từ Tâm Mộc khẽ gật đầu, chuyển đề tài, "Đúng rồi, vừa rồi có phải ngươi từng nói đã tu luyện Xuân Phong Hóa Vũ tới tầng thứ sáu hay không?” Bà ấy thi triển ra gió mát nâng Tần Thất Huyền từ dưới đất lên, nói tiếp: "Thi triển cho ta xem.
" Bà ấy cũng có chút tò mò, rốt cuộc Xuân Phong Hóa Vũ Quyết tầng thứ sáu có bộ dáng như thế nào.
Vừa dứt lời, Từ Tâm Mộc liền nhìn thấy một chùm sáng màu xanh biếc bao phủ lên Viêm Kiến Thảo trong chậu hoa.
Thấy thế, bà ấy gật đầu khen ngợi: “Chỉ pháp quen thuộc thành thạo, chứng tỏ đã từng khổ công tu luyện.
” Trong nháy mắt đã kết ấn xong, chỉ bằng tốc độ đó thôi cũng đã vượt qua chín thành đối thủ rồi.
Đợi đến khi cảm giác được cành lá Viêm Kiến Thảo trong chậu phát sinh biến hóa, Từ Tâm Mộc trợn tròn mắt, kích động tới mức tay đều run lên.
Bà ấy mừng như điên nhìn về phía Phó Lệnh Viễn, "Sư huynh, thật sự, thật sự có thể ức chế hàn độc!"
Trong mắt Phó Lệnh Viễn cũng có vẻ vui mừng, thốt lên: "Diệu Nhật Hoa được cứu rồi.
”