Tần Thất Huyền vừa mới thi triển thủ đoạn để chứng minh sự trong sạch bỗng há hốc mồm, vừa rồi chưởng giáo nói gì cơ?
Diệu Nhật hoa!
Hoa hướng dương trên đỉnh Thanh Loan? Không thể nào…
Lại lần nữa đứng ngoài cánh đồng hoa hướng dương, trái tim Tần Thất Huyền run rẩy.
Rõ ràng muốn tìm cơ hội chạy trốn, kết quả lại bị chưởng giáo và mạch chủ hộ tống về Thanh Loan Phong, sau khi thấy nàng thi triển Xuân Phong Hóa Vũ lên một gốc hoa hướng dương, hai vị đại lão chợt cười toe toét, rồi phân phó cho nàng nhiệm vụ chiếu cố Diệu Nhật Hoa.
Hoàn cảnh của nàng được tính là gì nhỉ, dê vào miệng cọp?
Giờ này lão tổ đang ngủ hay đang tỉnh? Chẳng biết tại sao, nghĩ đến lão tổ, Tần Thất Huyền liền cảm thấy ấn ký ở bắp chân nàng có chút ngứa ngáy, hận không thể lập tức đưa tay xuống gãi, nhưng chưởng giáo và mạch chủ đều đứng ở bên người, nàng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, nghe hai người nói liên miên cằn nhằn về những việc cần chú ý.
“Trong Diệu Nhật hoa có hàm chứa một tia uy áp thiên hỏa, ngươi chỉ là Ngưng Thần kỳ không thể nhìn thẳng vào được, sau khi tiến vào kết giới cánh đồng, ngươi cần đeo lụa trắng đặc chế để che mắt lại.
”
“Bên ngoài cánh đồng hoa có một con suối linh khí, ngươi có thể tu hành ở đó để nâng cao thực lực.
Chúng ta cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ Hồi Linh Đan cho ngươi, giờ giờ phút phút duy trì tình trạng linh khí dồi dào, cam đoan ngươi có thể tùy thời thi triển Xuân Phong Hóa Vũ cứu trị bệnh hàn độc xuất hiện trên thân Diệu Nhật hoa.
”
“Nhớ kỹ, không thể tới gần thạch thất, một khi tiến vào phạm vi ba trượng, kiếm trận sẽ khởi động, vạn kiếm đồng thời thôi phát…”
“Nếu ngươi có thể cứu sống đám Diệu Nhật hoa bị bệnh này, từ nay về sau ngươi sẽ chính là đệ tử tinh anh của mạch Hợp Cốc!”
Trở thành đệ tử tinh anh trong nội môn, tức địa vị trở nên ngang hàng với Vạn Hòa, Vạn Hòa sẽ không dám quang minh chính đại tìm nàng gây phiền phức nữa.
Nếu là trước kia, chắc chắn nàng sẽ vui mừng, cười tươi không khép miệng lại được, nhưng mà bây giờ ——
Nàng chỉ muốn rời xa môn phái yêu quái này thôi…
Trong lòng Tần Thất Huyền buồn bực, nhưng giọng điệu lại tỏ ra tương đối kích động: “Nhất định đệ tử sẽ toàn lực ứng phó!” Mặt nàng khó có thể bày ra biểu cảm được, nên chỉ có thể tiêu tốn chút tâm tư sức lực lên phần giọng nói, để cho hai người chưởng giáo cảm thấy giờ đây tâm tình của nàng sục sôi mênh mông, động lực mười phần!
Phó Lệnh Viễn gật gật đầu, đang muốn cổ vũ vài câu, đột nhiên thay đổi sắc mặt, khẩn trương nhìn về phía thạch thất.
Một lát sau, ông ấy cung kính thi lễ, sau đó xoay người nói: "Lão tổ muốn gặp ngươi, theo ta qua đây.
”
Đầu Tần Thất Huyền nổ tung, "Lão tổ tỉnh rồi, còn muốn gặp ta!”
Xong rồi, mạng ta xong rồi!
…
Thạch thất được xây trên đỉnh núi, dùng đống đá đen nhánh như sao trời xây thành, từ xa nhìn qua trông nó giống như một tòa mộ phần, cho dù được tu sửa thành ung dung quý phái, nhưng vẫn như cũ lộ ra điềm xấu khắp nơi.
Con đường nhỏ đi thông tới thạch thất quanh co khúc khuỷu, cỏ xanh hai bên đều ẩn chứa kiếm ý lành lạnh, chỉ cần đạp nhầm một bước là sẽ có kết cục thi thể chia lìa.
Bởi vậy, khoảng cách ngắn ngủi trăm mét, nhưng Tần Thất Huyền lại mồ hôi đầy người bước đi, mà chưởng giáo Phó Lệnh Viễn dẫn đường phía trước cũng không khá hơn bao nhiêu, phần quần áo sau lưng đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Vất vả lắm mới đi hết con đường mòn kiếm đạo, chợt thấy trên gốc cây nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ngay bên đường có treo một tấm mộc bài cũ nát, bên trên đó khắc một chữ “Trì”.
Thái thượng trưởng lão của Linh Tiêu môn tên là Đông Trì Yến, tôn hiệu là Trì Trạch tiên quân, Thương Lãng Kiếm quyết trước đó chưởng môn thi triển chính là kiếm chiêu thành danh của Đông Trì Yến, nghe đồn kiếm khí của vị lão tổ này có thể hóa thành biển cả, kiếm trảm hư không…