Cốt linh 127?
Ta?
Tuổi của nguyên thân lại lớn vậy ư…
Tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường cũng chỉ sống được hơn một trăm tuổi, trước đây tu vi của nàng vẫn luôn dừng ở Luyện Khí kỳ, nhưng tướng mạo trẻ tuổi, cơ thể khỏe mạnh, bởi vậy nàng cứ luôn tưởng rằng nguyên thân còn rất trẻ tuổi, cùng lắm chỉ tầm hai mươi ba mươi mà thôi, ai mà ngờ được nàng đã là một bà lão đã bước nửa chân vào quan tài rồi cơ chứ?
Quả thực là trăm triệu lần không ngờ tới mà!
Thọ nguyên của tu sĩ Ngưng Thần kỳ cũng không tăng lên được bao nhiêu, bình quân là khoảng một trăm năm mươi tuổi, tức là, nếu như nàng không đột phá đến cảnh giới tiếp theo, thọ nguyên của nàng sẽ chỉ còn lại hai đến ba mươi năm!
Đương nhiên, nếu như hôm nay nàng không qua được cửa ải của Thái thượng trưởng lão này, có lẽ tuổi thọ còn lại chắc tầm bằng 0.
Sống hay chết, tất cả đều nằm trong một ý niệm của lão tổ.
Cố tình lão tổ nói xong câu này thì lại tạm thời ngưng không nói nữa, nửa ngày trôi qua không ai dám thở mạnh một hơi, tình cảnh này làm cho trái tim của Tần Thất Huyền cứ treo lơ lửng mãi không hạ xuống được, nàng hận không thể trực tiếp nói ra câu: “Cái đầu này cho ngươi, rốt cuộc có giết hay không, cho một câu trả lời thống khoái không được hả?”
Vào cái lúc nàng thấp thỏm không yên, cuối cùng Thái thượng trưởng lão cũng mở miệng nói tiếp: “Thân pháp mà ngươi tu luyện đích thực có vài phần huyền diệu, chỉ bằng môn thân pháp này, đủ để cho ngươi gia nhập nội môn.
”
Tần Thất Huyền sửng sốt: Là sao? Ý là không giết ta, còn tính cho ta vào nội môn ý hở?
Nàng vừa mừng vừa sợ, song trong lòng lại tồn tại một chút hoài nghi và thấp thỏm, nhiều loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, dẫn đến trên mặt nàng gian nan nặn ra biểu tình vặn vẹo, vết sẹo kia càng thêm quanh co khúc khuỷu, trở nên rõ ràng.
“Phó Lệnh Viễn.
”
Chưởng giáo ở bên cạnh bị điểm danh, lập tức nói: "Có đệ tử.
”
“Cho nàng ấy vào nội môn, mạch Thái Bạch.
”
Phó Lệnh Viễn nhíu mày, sau đó vẻ mặt cung kính nhìn Thái thượng trưởng lão thưa: "Cẩn tuân pháp chỉ.
" Tâm tư lão tổ há có thể phỏng đoán thấu đáo, việc sắp xếp một Linh thực sư tiến vào Ngự Thú Phong tất có thâm ý, ông ấy chỉ cần chấp hành là được.
“Bốp!”
Một miếng ngọc giản đập tới trước mặt Tần Thất Huyền, lại nghe lão tổ căn dặn tiếp: "Bên trong có một ít pháp quyết Ngự thú cơ bản, sau khi trở về nhớ luyện tập nhiều hơn.
”
Tần Thất Huyền vội vàng nói cảm ơn, cũng đưa tay nhặt ngọc giản lên.
Vừa mới cầm ngọc giản vào trong tay, bên tai lần nữa truyền đến thanh âm sâu kín của lão tổ, "Tàng Kiếm bí cảnh của Độ Xuyên giới sắp mở rồi nhỉ?"
Phó Lệnh Viễn: “Vâng, trước mắt mọi người đang đoán là sẽ mở vào lập thu năm sau.
”
Chợt thấy lão tổ giơ một ngón tay lên chỉ chỉ: “Cho nàng ấy một suất.
”
Tần Thất Huyền bối rối, bỗng cảm thấy ngọc giản cầm trong tay có chút phỏng tay.
Đối với Linh Tiêu môn mà nói, chỉ có đệ tử tinh anh trong nội môn mới có tư cách tiến vào Tàng Kiếm bí cảnh, tức là nói, tu sĩ đi vào đều là tinh anh các môn các phái, mà nàng chỉ là tiểu trong suốt vừa mới đột phá Ngưng Thần kỳ mà thôi, thế nhưng lão tổ lại muốn cho nàng tiến vào Tàng Kiếm bí cảnh?
Cái này…
Có khác gì từ lập tức chấp hành án tử hình đổi sang hoãn thi hành án, cho hưởng án treo một năm đâu?
Nhưng mà Tần Thất Huyền căn bản không có dũng khí cò kè mặc cả với bọn họ, nàng chỉ có thể làm bộ nhiệt huyết mà trả lời: “Đa tạ lão tổ, đệ tử nhất định sẽ dốc lòng tu luyện, làm tông môn vẻ vang!”
“Đi xuống đi.
” Vừa dứt lời, gió như gợn sóng từ bốn phía lão tổ lay động, Tần Thất Huyền cảm giác mình giống như bị ai đó đẩy một chưởng, thân thể không tự chủ được mà ngã ra ngoài, biển cỏ trước mắt cuồn cuộn, cỏ xanh vốn xanh biếc nhanh chóng trở nên khô héo với tốc độ cực kỳ khủng bố, cuối cùng biến thành một mảnh đất khô cằn, trong tầm nhìn cuối cùng của nàng, trời đất đã hóa thành tối tăm u ám.