Nghe được câu này, Tần Thất Huyền suýt nữa bật khóc, nàng cảm giác lực lượng khống chế thân thể mình chui ra khỏi cơ thể, mười lăm phút sau, cái tư thế oái oăm này cuối cùng cũng không duy trì nổi nữa, Tần Thất Huyền ngồi bệt xuống đất, há mồm thở hổn hển.
Thở ra toàn khí nóng, trong cổ họng còn phun ra một làn khói.
Quả đúng là cổ họng bốc khói danh xứng với thực.
“Nước, nước…” Tần Thất Huyền nằm dưới đất cảm thấy cả người đau nhức, làn da đỏ như con cua vừa bị nấu chín, lại như là sắt bị nung đỏ, ngay khi nàng nằm bệt xuống đất, sau lưng còn phát ra âm thanh xì xèo như cho thứ gì đó vô chảo dầu, lại tựa như thả thịt vào vỉ nướng bằng sắt.
Nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, cuối cùng nàng cũng có thể cử động, run rẩy lấy túi nước ra uống.
Tu ừng ực mấy hớp, cuối cùng Tần Thất Huyền cũng thư thả hơn chút, cho đến tận lúc này, nàng mới nghe được tiếng tích tích tích vang lên không ngừng của hệ thống.
“Đã hoàn thành tự động tu luyện, mời ký chủ nhanh chóng đưa ra đánh giá.
”
Bảng giao diện trước mắt xuất hiện các lựa chọn, lần lượt là đánh giá: Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt…
“Được lắm, quả nhiên cẩu hệ thống không phải là người…” Tần Thất Huyền thầm nghĩ: trong ba lựa chọn này không có cái nào là không tốt cả, đây là cưỡng chế đòi khen ngợi, quá đáng ghê hồn, ta tuyệt đối sẽ không khen ngợi ngươi đâu!
Nhưng mà ngay sau đó, nàng lại nghe được âm thanh vốn có chút máy móc cứng nhắc của hệ thống lại lộ ra chút vẻ phập phồng.
“Cảm tạ ký chủ đã khen ngợi gấp đôi, hệ thống tu luyện Chí Tôn sẽ không ngừng cố gắng, cung cấp chất lượng phục vụ tốt hơn nữa cho ký chủ.
”
Tần Thất Huyền: “…” Ta khen ngợi khi nào! Còn gấp đôi…
Chẳng lẽ nó làm lơ những chữ khác, chỉ đếm số từ “khen ngợi”? Nhớ lại suy nghĩ vừa rồi trong lòng mình, quả nhiên Tần Thất Huyền không còn lời gì để nói.
Bị hệ thống lừa cho một vố, tâm trạng Tần Thất Huyền vô cùng bực bội.
Nàng lảo đảo đứng lên, đánh giá bốn phía, mí mắt co giật kịch liệt, mặt cũng đen như đáy nồi.
Lúc trước dựa vào hệ thống tu luyện, nàng xông vào cấm địa sau núi như vào chỗ không người, bây giờ thì có vấn đề rồi, nàng phải về bằng cách nào?
Tần Thất Huyền vội vàng hô: "Hệ thống, đưa ta về!”
Cái xuất hiện vẫn là giao diện tự động tu luyện, nhưng mà phía trên Quỳ Hoa Bảo Điển có một dòng nhắc nhở màu đỏ: Sau khi tu vi đột phá Ngưng Thần kỳ thì mới có thể tiếp tục tu hành.
Bên dưới thì có một hàng chữ to đùng: "Muốn kích hoạt công pháp tu luyện mới thì cần phải có linh châu, ngươi đã không còn một xu dính túi.
" Mấy chữ “không còn một xu dính túi” còn được cho thêm hiệu ứng sáng lấp lánh, cực giống như hành vi trào phúng không một tiếng động.
Tần Thất Huyền: “Vậy ta rời khỏi đây bằng cách nào?” Không có hệ thống che lấp, nàng đứng trong cấm địa chẳng khác nào một cái bia ngắm chói lọi, rất nhanh sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó dù nàng có mọc thêm mười cái mồm nữa thì cũng không giải thích được.
Môn quy của Linh Tiêu Môn có một quy định: Kẻ tự ý xông vào cấm địa, chết!
Một khi bị phát hiện, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Gọi nửa ngày trời mà hệ thống cũng không phản ứng, Tần Thất Huyền gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, mí mắt cũng giật ngày một ghê hơn, cứ cảm giác như có thứ khủng bố nào đó sắp thức tỉnh.
Nàng nổi hết da gà da vịt, lông tơ trên cánh tay dựng đứng cả lên.
Đối với nguy hiểm, Tần Thất Huyền luôn có trực giác giống như dã thú, chưa bao giờ xảy ra sai sót.
Nàng từng dựa vào trực giác này, tránh được hơn ba lần họa sát thân.
Mắt thấy tim đập càng lúc càng nhanh, Tần Thất Huyền cắn chặt răng, hung ác nói: "Hệ thống, ngươi ở trong thức hải của ta, nếu ta chết thì ngươi cũng chạy không thoát.
” Nói xong, hệ thống vẫn không có động tĩnh, Tần Thất Huyền quyết đoán nói: "Dù sao cũng phải chết, không bằng trước khi chết ta chọn tự bạo nguyên thần, được chết một cách thống khoái!”