Nàng cũng không rõ mình tự bạo nguyên thần có tác dụng gì không.
Biết đâu chừng sau khi nàng chết, hệ thống lại đi tìm một ký chủ mới không chừng.
Nhưng nếu trước khi chết chọn tự bạo nguyên thần, khiến thức hải hoàn toàn sụp đổ, hệ thống ký thác ở trong thức hải có lẽ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Ôm ý nghĩ như vậy, Tần Thất Huyền càng hùng hổ nói lời tàn nhẫn hơn, đồng thời bắt đầu thôi thúc giọt nước kia.
Lúc này, bảng giao diện hệ thống chủ động nhảy ra.
"Kiểm tra đo lường được công pháp tu luyện mới [Quỷ Ảnh Mê Tung], một viên linh thạch thượng phẩm, có thể ghi nợ!”
Tần Thất Huyền tức muốn điên người: “Một viên linh thạch thượng phẩm?” Nàng cực khổ lắm tích góp nhiều năm trời mà mới chỉ tích góp được một trăm viên linh thạch hạ phẩm, chỉ đủ để kích hoạt hệ thống.
Mà một trăm viên linh thạch hạ phẩm tương ứng với một viên linh thạch trung phẩm, một viên linh thạch thượng phẩm tương đương với một trăm viên linh thạch trung phẩm…
Thế mà cái công pháp chó má đó lại đòi tận một viên linh thạch thượng phẩm?
Hệ thống hiếm khi giải thích một câu: "Tu luyện Quỷ Ảnh Mê Tung không cần đến tài liệu khác, chỉ cần chọn tự động tu luyện là có thể tu luyện tới cảnh giới hoàn mỹ, một viên linh thạch thượng phẩm này cam đoan không khiến ngươi chịu thiệt.”
Cảm giác được nguy hiểm càng ngày càng tới gần, Tần Thất Huyền chỉ có thể rống lên: "Được, học! Tự động tu luyện!”
Trước ranh giới sống chết, làm gì có thời gian mặc cả.
Dù sao thời buổi này, nợ tiền mới là đại gia (*).
(*) nợ tiền mới là đại gia: hình như nguyên câu là “nợ tiền là đại gia, cho vay là tôn tử (cháu trai), câu này phản ánh thực trạng vay tiền nhiều nhưng đòi mãi không trả, đã có người cho vay phải khúm núm xin người vay là trả lại tiền.
Nói xong, Tần Thất Huyền cảm giác cơ thể mình nhảy về phía trước, trốn dưới bóng một gốc hoa hướng dương, mười lăm phút sau, nàng đạp vào những cái bóng đó, không ngừng xuyên qua, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau đó...
Chóng mặt tới mức hôn mê thẳng cẳng.
Không biết xoay bao nhiêu vòng, Tần Thất Huyền phát hiện cơ thể của nàng tựa như hóa thành một vệt bóng, có thể dễ dàng dung nhập vào bóng ma bên dưới nền đất.
Nàng nhập những bóng ma kia chạy như bay ra ngoài, cơ thể giống như một mảnh giấy dẹp màu đen, rất nhanh đã từ khe hở cấm địa chui ra ngoài, sau đó lại bay thẳng một đường, băng qua cây cối, phòng ốc, linh thú, bóng mây, thậm chí nàng còn nhập vào bóng một đám đệ tử nội môn đang luyện kiếm, bị người ta giẫm cho không biết bao nhiêu chân.
Trải qua trăm cay ngàn đắng, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng Tần Thất Huyền cũng về tới cái sân viện nhỏ của mình.
Sau khi nàng vào phòng thì hệ thống giải trừ tự động tu luyện, cơ thể cũng thuận thế trở về trạng thái tự nhiên.
Tần Thất Huyền biết hình tượng hiện tại của mình chắc chắn vô cùng thê thảm.
Nàng lấy gương đồng ra soi, trợn mắt há hốc mồm.
Cái đầu heo có mặt mũi bầm dập trong gương, căn bản không thấy rõ hình dáng ban đầu… là ai hả???
Nàng giật khóe miệng, nhất thời đau đến mức nước mắt tuôn ra như bão táp, nấc nấc ha ha vài tiếng.
Cố tình lúc này lời kêu gọi đánh giá của cẩu hệ thống lại lần nữa vang lên, nàng bị ngã một lần nên giờ khôn hơn một chút, quyết đoán nói: “Đánh giá kém!"
Hệ thống: "Không thể nhận dạng được giọng nói của kí chủ, xin mời đánh giá lại."
Tần Thất Huyền: "Tóm lại ngươi đừng hòng mong nhận được lời khen ngợi từ ta.”
Hệ thống: "Đã nhận được lời khen ngợi, chúc ngươi tu luyện vui vẻ, sớm ngày phi thăng.”
Tần Thất Huyền:… Ta sai rồi, ta mà nhắc lại từ khen ngợi thêm lần nữa thì ta chính là heo!
Đầu heo Tần Thất Huyền không thể để mặc cho cái mặt của mình sưng vù mãi thế được, trong túi trữ vật của nàng có thuốc, là bột được mài từ đan dược trị thương Hồi Xuân Đan, nàng vốn định tiêu dùng tằn tiện, ai mà ngờ bột được mài sẵn từ một viên đan dược này lại không đủ bôi kín cái mặt sưng phồng như cái bánh nướng của nàng, vì thế Tần Thất Huyền chỉ bôi thuốc bột lên chỗ sưng phù, còn chỗ cằm vẫn sưng to, trông như ba cái nọng cằm do bị ong đốt tạo thành.