Một tòa đại điện huy hoàng do bốn chiếc xích sắt nâng đỡ từ hướng đông đi tới, sau đó khi cách Kiếm Các còn ba ngọn núi thì oanh nhiên hạ xuống, ổn định dứng vững trên mặt đất. Trên thiên không, đám người Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng hạ xuống, vung tay lên một cái thì những sợi xích sắt liền đâm sâu vào trong mặt đất, dung nhập với những phiến đá xanh to lớn trên núi.
"Nơi này được lắm." Tử Hoàng phất ống tay áo một cái, bay đến bên một vách vực, nhìn xuống phía bên dưới, rồi ngẩng đầu nhìn về một ngọn núi ở phía xa, sảng lãng nói: "Tây Môn huynh và Độc Cô tiền bối, tòa Nam Thăng Đại Điện này tặng cho hai vị. Như thế thì hai người, ta và Kiếm Các của Vô Kị huynh, ba tòa đại điện thành hình tam giác, có thể công và thủ, hồn nhiên thành một thể, rất là tuyệt diệu."
"Như thế thì đa tạ rồi." Độc Cô Vô Thương nói, biết được Tử Hoàng nói cũng là thật tình, lại có lợi cho mọi người, nên chẳng cần chối từ, Tây Môn Y Bắc cũng gật gật đầu. Ở Phía sau, mấy trăm đệ tử của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái cũng đang nâng một tòa đại điện bay đến.
Tử Hoàng phất ống tay áo một cái, lao thẳng lên trên không trung, dùng ngón trỏ của tay phải chỉ ra một phía, chúng đệ tử đều hội ý, đem Bắc Đẩu Đại Điện để ở trên một ngọn núi ngàn trượng khác.
Nam Thăng Đại Điện, Bắc Đẩu Đại Điện, Kiếm Các, ba phía từ xa nhìn lại, tương hỗ thủ hộ lẫn nhau.
"Ta thối lui trước, qua một đoạn thời gian nữa, đợi khi mọi chuyện đã làm xong rồi thì ta sẽ đến bái phỏng." Phong Vân Vô Kị nói.
Chúng nhân gật đầu, căn cơ của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái đã di chuyển đến Kiếm Vực, có rất nhiều chuyện cần phải làm, trong một thời gian ngắn thì rất là bận rộn, bốn người đều là những người không thích nói nhiều, nên chỉ đều gật đầu.
Sau đó, Phong Vân Vô Kị, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đều phân ra hướng về hai tòa đại điệncòn lại mà bay đi.
Ở sau lưng Tử Hoàng, Đông Hậu nhất thân hồng y từ phía dưới núi đi len theo, vừa đi vừa nói: "Tử Hoàng đã hạ quyết tâm cùng vơi bọn họ chân chính hợp thủ với bọn họ?"
Tử Hoàng gật đầu nói: "Hợp lại tất cùng có lợi, phân ra thì cùng tổn hại, sự thái đã phát triển đến mức này thì chúng ta không thể không đồng ý."
Đông Hậu trầm ngâm chốc lát rồi mới gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, tứ đại kiếm hoàng cùng lúc tọa trấn Kiếm Vực, lại có chuyện liên hợp để hủy đi nhục thân của Đao Đế, bằng vào đó thì đủ để uy nhiếp thiên hạ rồi, Kiếm Vực đã không còn rỗng ruột nữa rồi. Chỉ là, Kiếm Vực vực chủ? …."
Tử Hoàng mĩm cười bay đến ôm lấy eo của Đông Hậu mà nói: "Chuyện này thì quản làm cái gì? Ta vô pháp tiếp chưởng Kiếm Các của y, y cũng vô pháp khống chế Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái của ta, mõi người đều ngồi ngang hàng, đó cũng là sự thật, vô pháp cải biến đwơcj bất cứ thứ gì, Kiếm Vực chỉ có một kiếm hoàng, không có kiếm đế, càng không có kiếm thần, đến lúc nào xuất hiện một kiếm thần, thì có lẽ người đó mới chân chính là Kiếm Vực vực chủ. Dù sao đi chăng nữa, thực lực mới là yếu tố quyết định mọi chuyện."
Đông Hậu cười khẽ ….
Trở về tới Kiếm Các, đám người của Trì Thương đều ở phía dưới nghênh tiếp.
"Cung nghênh chủ công." Năm mươi vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ đồng thời đưa tay lên ngực rồi quỳ xuống nói.
"Đứng dậy đi." Phong Vân Vô Kị hạ xuống đất, sau đó dùng mũi chân điểm nhẹ một cái, thân thẻ liền hóa thành một đường công lao về phía tòa Kiếm Các nguy nga: "Trì Thương theo ta."
Ngoại vi của Kiếm Các, bốn gã tướng quân thân mang tướng quân khải giáp thủ vệ ở bốn góc của Kiếm Các, dọc theo bốn góc mà đi ra ngoài là bốn hàng Hoàng Kim Giáp Sĩ đang toàn thần giới bị, trên thượng không của Kiếm Các thì có tám đệ tử Kiếm Các áo trắng đang lơ lửng trên không trung, quan vọng khắp tứ phía.
Từ Kiếm Các nhìn ra bên ngoài, bên trên bốn tọa núi cao, bốn lâu các cao tủng dựng ở đó, trên mỗi một tòa tháp lâu đều có sáu đệ tử Kiếm Các thủ vệ.
Tiến nhập vào trong Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị vén tà áo mà ngồi xuống đối diện với Trì Thương.
Trì Thương cung kính quỳ xuống, nói: "Sư phụ, trước mắt Kiếm Các ta đã có năm mươi vạn giáp sĩ đang trú thủ ở Kiếm Các, hơn mượi vạn đệ tử còn lại đầu đã thực hiện như sư phụ phân phù, chỉ lưu lại một vạn đệ tử tuần thủ ở trong Kiếm Vực, những người khác đều đã xen lẫn vào trong phái hệ tự do, không ngừng tuàn hồi khắp cả Thái Cổ, một khi có động tĩnh gì thì bọn họ chắc chắn sẽ kịp thời truyền tin tức về."
"Rất tốt, trăm vạn đệ tử lúc đầu, các vực đã lấy đi một phần, tuy là vô pháp cự tuyệt những là cũng có ý. Hiện tại đại thế đã thành, không còn những chuyện tai mắt không thông như trước nữa. Ở cái Thái Cổ này rất rộng lớn, cao thủ cũng quá nhiều. Trước mắt, theo như ta biết thì võ công cao nhất là Đao Đế, nhưng Đao Đế bất quá cũng chỉ mới hơn năm ngàn vạn năm công lực, Thái Cổ Hiệp Nghị đã kí kết trước đây cả ức vạn năm, những cường giả hiện tại đang đi lại trên Thái Cổ cơ bản đều là những cường giả sau khi Thái Cổ Hiệp Nghị đã kí kết, hoặc giả chuẩn xác mà nói thì đều là những nhân loại đã phi thăng đến Thái Cổ rất nhiều năm về trước. Chân chính Thái Cổ nhân loại nguyên thủy, chúng ta chưa hề nhìn thấy một ai. Còn về nguyên nhân thì vẫn chưa thể biết được. Còn có vực chủ của mấy vực nữa, đều là cao thủ thần cấp, đế cấp thì đã có thể khống chế thiên địa chi lực trong một phạm vi nhất định, áp chế mọi võ học dưới cấp đế. Thần cấp rốt cuộc là cường đại đến mức nào, điều này thì chỉ có trời mới biết … Trì Thương, con có thể tính là đệ tử chân chính và duy nhất của ta, ta rất hy vọng con có thể đột phá, trở thành vị hoàng cấp cao thủ thứ năm của Kiếm Vực ta. Khổ tu vạn năm dưới đáy đông hải, ta ẩn ước có cảm giác bản thân chỉ cách đế cấp có một bước, tùy thời đều có thể tiến nhập, nhưng có ther thì cả đời cũng vô pháp đạp nhập."
"Đệ tử tuyệt không phụ kí thác của sư phụ, Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, đệ tử đã tu luyện đến tầng thứ nhất của đệ tam trọng thiên – Tâm Kiếm Cảnh Giới." Trì Thương cung kính nói.
"Rất tốt, thiên tư của con cũng không kém. Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công ảo diệu phi thường, cũng chính là một trong những thứ quan kiện khiến cho ta tồn tại được đến giờ, ta bổn lai muốn truyền lại cho con nhưng không lâu trước đây ta đột nhiên cảm giác thấy bộ công pháp này có sơ hở cực đại, nếu như truyền cho con, thì tương lai tất sẽ hủy con. Đợi đến khi nào ta hoàn thiện bộ công pháp này thì mới dạy lại cho con."
"A? Sư phụ, làm sao lại như vậy?" Trì Thương chấn kinh nói. Truyện Tiên Hiệp -
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, tay phải phủ lướt qua một khối gỗ, dưới sự ngạc nhiên đến há hốc mồm của Trì Thương, một mầm non từ trong tấm gỗ đó chui ra, sau đó không ngừng mọc dài ra, đợi đến khi dài độ một ngón tay thì hai chiếc lá non hướng sang hai bên phân khai ra.
"Sư phụ, đó?!! Thật là không thể tưởng được!" Trì Thương chấn kinh nhìn thân cây non từ trong tấm gỗ mọc ra, đột nhiên nghi hoặc nói: "Sư phụ, Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công không phải là rất cường …." Lờ của Trì Thương còn chưa nói hết thì đã thấy thân cây non đó liền tấn tốc không héo, trở nên đen thui, rồi trong chớp mắt nó liền hóa thành tro bụi.
"Chuyện ở trong này, vô pháp dùng ngôn ngữ để nói rõ … thân là đại đệ tử của Kiếm Vực Kiếm Hoàng, công lực của con không thể quá thấp, hôm nay ta truyền cho con một chút công lực, khiến cho con đủ sức tự bảo vệ." Nói xong thì Phong Vân Vô Kị há miệng phun ra một hơi kiếm nguyên, đạo kiếm nguyên bao bọc toàn thân của Trì Thương, rồi dần dần tiến nhập vào trong đan điền của Trì Thương.
Độ chừng một nén hương sau đó, Trì Thương mở mắt ra, căn phòng âm ám khi Trì Thương mở mắt ra đột nhiên bừng sáng, chính là do trong mắt của Trì Thương bạo xuất một phiến tinh mang dài hơn ba thốn, lóe lên rồi chợp tắt.
"Đa tạ sư phụ." Trì Thương liền cúi đầu bái lạy một cái.
"Ừm, con đi đi, khi ta không có ở Kiếm Các thì mọi chuyện do con toàn quyền xử lí, nếu như có cường địch xâm phạm, dựa vào năm mươi vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ, thêm vào đó là những vị kiếm hoàng còn lại giúp đỡ, đủ để kích lui địch nhân, về chuyện này thì không cần phải lo."
Trì Thương lùi lại phía sau, đợi đến cửa của Kiếm Các mơi dám xoay người rời khỏi Kiếm Các. Bên trong Kiếm Các hiện giờ chỉ có một mình Phong Vân Vô Kị mà thôi ….