Kết minh, nghịch thần truyền đạo
Lĩnh vực, cấp bậc ba tầng
- Có điều ngươi cần phải cẩn thận! Luyện Ngục chi vương thích nhất là ăn thịt, đặc biệt là thịt của những ma tộc nơi này. Cách một thời gian Luyện Ngục chi vương đều sẽ xuất hiện, giết chóc ma tộc không hề kiêng nể. Luyện Ngục ma thần khi sinh ra đã to lớn vô cùng, một hai ma tộc căn bản không cách nào thỏa mãn ham muốn của hắn, cho nên mỗi lần tới đây hắn đều ăn rất nhiều. Hơn nữa những ma tộc thực lực quá kém, hắn đều xem thường nuốt chửng tất cả.
Ngải Âu Lý Á nói tiếp:
- Ngươi nếu như muốn dựa vào hắn để xuyên qua vách chắn của vùng đất bỏ hoang, nhất định phải cẩn thận, đừng để còn chưa mở miệng đã bị hắn nuốt chửng rồi. Có thể hoành hành tại vùng đất bỏ hoang, thực lực của Luyện Ngục chi vương là vô cùng cường đại, ít nhất ta cũng không có cách nào khống chế được hắn.
- Luyện Ngục chi vương chính là một gã Luyện Ngục ma thần sao?
Phong Vân Vô Kỵ một tay ôm cằm, hơi suy nghĩ nói.
- Không sai. Mọi người đều không biết tên thật của hắn, cho nên xưng là Luyện Ngục chi vương. Nếu như muốn hắn đưa ngươi rời khỏi vùng đất bỏ hoang, chỉ có hai biện pháp.
- Hai biện pháp nào?
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên.
- Biện pháp thứ nhất là hàng phục hắn, dùng dức mạnh buộc hắn tự động nói ra tên thật. Biện pháp thứ hai chính là trao đổi.
- Trao đổi?
Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc.
- Không sai. Luyện Ngục chi vương ngoài việc thích ăn sống ma tộc, còn cảm thấy hứng thú đối với một thứ khác tại vùng đất bỏ hoang.
Nói đến đây, Ngải Âu Lý Á lộ ra vẻ cực độ chán ghét đối với Luyện Ngục chi vương:
- Ngươi chỉ cần cho hắn một viên thần cách đủ khiến cho hắn hài lòng, hắn sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi. Chỉ là, tên này giết chóc ở đây đã lâu, căn bản không thiếu gì thần cách gì, những thần cách bình thường không thể nào khiến cho hắn hài lòng.
"Nói như vậy cũng giống như chưa nói." - Phong Vân Vô Kỵ bỗng trong lòng suy nghĩ, muốn con súc vật kia đưaa mình rời khỏi chỉ sợ không dễ dàng như vậy, còn phải hao tốn tâm lực rất lớn.
- Chỉ như vậy thôi sao?
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu hỏi.
Ngải Âu Lý Á gật đầu:
- Có thể nói chỉ như vậy mà thôi. Chỗ của ta mặc dù có rất nhiều thần cách, nhưng tuyệt đối không thể để lại cho ngươi. Sự sinh tồn của chúng ta phải dựa vào những thần cách này, hơn nữa loại thần cách phẩm chất như vậy cũng không thể khiến cho Luyện Ngục chi vương hài lòng.
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy trong lòng không khỏi hơi thất vọng. Ngay cả Ngải Âu Lý Á cũng không thể làm gì được, Luyện Ngục chi vương hiển nhiên không phải là kẻ dễ đối phó. Có điều bề ngoài hắn cũng không lộ ra vẻ thất vọng.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, muốn quay về Sát Lục ma cung.
- Chờ một chút!
Ngải Âu Lý Á phía sau đột nhiên vươn một ngón tay khô ra, lên tiếng gọi lại.
- Còn có chuyện gì?
Phong Vân Vô Kỵ hỏi.
- Ngươi hãy lại đây, ta còn có một việc muốn nói với ngươi!
- Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi, ta đứng ở đây là được rồi.
Phong Vân Vô Kỵ đề phòng nói.
Ngải Âu Lý Á lắc lắc chiếc đầu to lớn trụi lủi, trong hốc mắt lửa xanh bốc lên:
- Việc này quan hệ trọng đại, tuyệt không thể để cho những người khác biết. Ngươi hãy lại đây! Dù sao chúng ta dù sao cũng là minh hữu, ta tất nhiên sẽ không hại ngươi.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hơi do dự, nhưng một câu cuối cùng của Ngải Âu Lý Á vẫn lay chuyển được hắn. Xoay người lại, thân thể của hắn nhoáng lên, một lát sau đã xuất hiện tại ven bờ lĩnh vực trước người Ngải Âu Lý Á.
Bước chân khẽ ngừng lại một chút, cuối cùng Phong Vân Vô Kỵ vẫn tiến vào phiến lục địa xanh ngắt kia…
- Ngươi…
Chân phải vừa bước vào khu vực kia, Phong Vân Vô Kỵ liền phát ra một tiếng thét kinh hãi. Trong mắt của hắn, thân thể vốn khổng lồ của Ngải Âu Lý Á càng trở nên to lớn hơn, chậm rãi vươn cao. Nhưng rất nhanh, hắn liền nhận ra sự khác thường. Ngải Âu Lý Á có thể biến lớn, nhưng tế đàn kia vì sao cũng biến lớn, càng ngày càng cao…
Khi những bụi cỏ chung quanh gần như che khuất bầu trời trên đỉnh đầu, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc phát hiện vấn đề: "Không hay, không phải hắn biến lớn, mà là ta nhỏ đi!"
- Ngải Âu Lý Á, ngươi muốn làm gì?
Phong Vân Vô Kỵ giận dữ hét lớn, nhưng tiếng hét kia truyền vào trong tai lại giống như muỗi kêu, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Phong Vân Vô Kỵ nhất thời ngây dại, ngơ ngác nhìn hai tay của mình bé như một cọng cỏ. Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Ha ha ha…
Ngải Âu Lý Á từ trên cao nhìn xuống kẻ nhỏ bé bị cây cỏ che khuất một nửa, cười ha hả:
- Tùy ý bước vào lĩnh vực của người khác, ngươi thật đúng là quá sơ suất. Từ sau khi mọi người phát hiện ra lĩnh vực của mình, đều cố gắng tránh tiến vào lĩnh vực người khác, điều này đã trở thành nhận thức chung. Ngươi thì ngược lại tự động tiến vào lĩnh vực người khác. Hà hà… chẳng lẽ ngươi cho rằng, trước một ma trùng nho nhỏ như ngươi, các cao thủ ma tộc đều là kẻ ngốc sao?
Giọng nói vang dội của Ngải Âu Lý Á chấn động bầu trời:
- Chỗ dựa của ngươi chắc là công pháp có thể sinh ra lực hút cường đại kia… Lần này chỉ là một giáo huấn nhỏ, cũng là lễ vật mà nghịch thần giả cổ xưa chúng ta tặng cho ngươi.
Dứt lời, Ngải Âu Lý Á ngẩng đầu lên, ánh mắt từ trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ như một người tí hon dời đi, nhìn vào sâu trong đại địa mênh mông:
- Đạo của lĩnh vực rộng lớn vô biên. Các chủng tộc hầu như đều có lĩnh vực, cho dù là thế giới Thái Cổ xa xôi có tứ đại thánh thú thủ hộ, những cường giả nhân loại đó cũng sở hữu lĩnh vực.
- Thứ mà ta sắp truyền thụ cho ngươi, đó là thứ mà nghịch thần giả cổ xưa có sinh mệnh gần với chư thần chúng ta, chứng kiến thời gian và không gian biến ảo, từ trong dòng sông lịch sử vô tận đúc kết được. Ngươi hãy nghe cho rõ, những thứ này khi ngươi xây dựng lĩnh vực của mình sẽ vô cùng hữu dụng.
Nghe được giọng nói Ngải Âu Lý Á, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc bình tĩnh lại, lắng nghe vị nghịch thần giả cổ xưa vẫn còn thanh tỉnh này nói về sự ảo diệu của lĩnh vực.
- Lĩnh vực chia làm thượng, trung, hạ. Lĩnh vực hạ tầng là xuất hiện phổ biến nhất trong hàng hàng tỉ người sở hữu lĩnh vực, đó là cuốn đối phương vào lĩnh vực, sau đó giao chiến dưới hoàn cảnh có lợi cho mình và bất lợi cho kẻ địch, đồng thời có thể thao túng hoàn cảnh bên trong lĩnh vực làm tổn hao công lực đối phương.
- Lĩnh vực trung tầng, có thể lợi dụng quy tắc bên trong lĩnh vực, khiến cho thực lực bản thân tăng vọt; mà trong lĩnh vực, kẻ địch không thể được hưởng ưu thế của quy tắc này, thậm chí thực lực còn giảm xuống. Chẳng hạn như, trong vực sâu hắc ám có một gã cường giả, bên trong lĩnh vực của hắn có vô cùng vô tận sinh vật vực sâu. Bên trong lĩnh vực của hắn, những sinh vật vực sâu này không thể bị hủy diệt, bọn chúng có thể không ngừng sống lại, không ngừng tiêu hao năng lượng của kẻ địch, cho đến khi kẻ địch kiệt sức mà chết. Tại Ma giới, cũng có một số kẻ có thể tăng thực lực của mình lên gấp trăm lần, ngàn lần, thậm chí là cả vạn lần, mà đồng thời lại khiến cho thực lực của đối phương điên cuồng giảm xuống. Đây là loại lĩnh vực thứ hai, cũng không phải lĩnh vực cao nhất. - .
- Về phần lĩnh vực cảnh giới cao nhất.
Ngải Âu Lý Á vẻ mặt nghiêm túc nói:
- …Không biết ngươi lưu ý hay không, bất kể là lĩnh vực tầng thứ nhất hay là tầng thứ hai, nó đều bị ảnh hưởng bới người nắm giữ lĩnh vực, hoặc có thể nói là người xây dựng. Đối với những kẻ khác tiến vào, mức độ cao nhất mà lĩnh vực có thể làm cũng chỉ là hạn chế đối phương. Còn lĩnh vực tầng thứ ba …
Phong Vân Vô Kỵ như ngộ ra điều gì, cúi đầu lẩm bẩm:
- Lĩnh vực tầng thứ ba, chính là thực hiện quy tắc trên người đối phương. Như vậy, cho dù đối phương có năng lực lớn, một khi tiến vào lĩnh vực cũng như cá nằm trên thớt, tùy ý cho người ta chém giết.
- Không sai, đây chính là lĩnh vực tầng thứ ba. Cho dù ngươi có ma công cường hoành, nhưng bước vào trong lĩnh vực tầng thứ ba cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Nói đến đây, Ngải Âu Lý Á bỗng vung tay, một cơn gió liền thổi Phong Vân Vô Kỵ bay ra ngoài phiến xanh hoá này. Vừa thoát ra khỏi lĩnh vực Ngải Âu Lý Á, thân thể Phong Vân Vô Kỵ liền lớn lên, trong nháy mắt khôi phục kích thước ban đầu.
"Mấy lão già này quả nhiên sâu không thể lường!" - Ánh mắt quét về phía Ngải Âu Lý Á, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy lạnh lẽo. Lão xương khô này nhìn như không đáng để vào mắt, không ngờ lại cường hãn đến như vậy.
- Nhớ kĩ! Đạo của lĩnh vực có hàng ngàn hàng vạn, lĩnh vực của mỗi người đều không quá giống nhau. Cho dù ngươi có năng lực lớn, cũng không nên dễ dàng tiến vào lĩnh vực của đối phương. Thế nhưng có có một điều ngươi có thể yên tâm, đó là những kẻ sở hữu lĩnh vực tầng thứ ba mà ta nói đều là tuyệt đỉnh cường giả một phương, ở trong chủng tộc nào cũng là nhân vật số một số hai, muốn gặp cũng không phải dễ dàng. Về phần những cao thủ khác, đa số đều là lĩnh vực tầng thứ hai. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, lĩnh vực tầng thứ hai mặc dù không huyền ảo bằng tầng thứ ba nhưng cũng rất cường đại! Nếu có thể ra ngoài, ngươi phải cẩn thận hành sự! Ta cũng không muốn thấy một minh hữu do ta chọn lại khinh địch chết trong tay những hậu bối như vậy.
Phong Vân Vô Kỵ hơi nhíu mày, cố nén xung động muốn một chưởng đập chết Ngải Âu Lý Á, lên tiếng:
- Hiểu rồi. Không có việc gì thì ta đi đây.
Dứt lời, hắn cũng không quản Ngải Âu Lý Á còn nói thêm gì đó, lập tức rời đi…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hiểu rất rõ, dựa vào thực lực của Ngải Âu Lý Á, dựa vào lực lượng của lĩnh vực tầng thứ ba khiến cho người ta phát lạnh mà hắn nắm giữ, căn bản không hề để mình vào mắt. Cái mà hắn coi trọng chỉ là tiềm lực phát triển của mình. Chủ nhân Sát Lục chính là đại địch của chư thần, Sát Lục ma quyết đại thành tuyệt đối không thể khinh thường.
Đồng thời, Phong Vân Vô Kỵ cũng không hề nghi ngờ. Ngải Âu Lý Á nói cho mình biết bí mật của lĩnh vực, một là muốn bảo mình không được sơ suất, Hấp Tinh đại pháp còn chưa đủ để ứng phó tất cả tình huống; thứ hai có thể là muốn ám chỉ: sau khi ngươi ngộ ra lĩnh vực, nếu như lĩnh vực của ngươi không thể làm cho ta hài lòng, thực lực quá kém, vậy thì đừng trách ta ra tay thu thập ngươi. Ngải Âu Lý Á tuyệt đối có thể làm như thế, Phong Vân Vô Kỵ rất khẳng định điều này.
"Lão già này… Chờ ta rời khỏi nơi đây, đâu còn phải sợ ngươi…" - Phong Vân Vô Kỵ âm hiểm thầm nghĩ. Người sở hữu thần cách không cách nào rời khỏi nơi này, Ngải Âu Lý Á cũng không ngoại lệ, đây chính là pháp tắc tại vùng đất bỏ hoang.
Sau khi trở lại Sát Lục ma cung, Đạt Nã Đô Tư phủ phục trên mặt đất, phía sau là một số ma tướng khác, một số lượng lớn tin tức được chuyển đến Phong Vân Vô Kỵ.
Trong thời gian Ngải Âu Lý Á tập trung quần ma tại vùng đất bỏ hoang, Sát Lục đại quân một đường thế như chẻ tre, thu phục rất nhiều ma tộc, chiếm lĩnh lãnh địa rộng lớn.
- Đi đi, hãy tiếp tục truyền bá tiêu chí của Sát Lục! Về phần những kẻ các ngươi không đối phó được, bổn tọa sẽ tự mình ra tay.
Sau khi nghe những ma tướng này báo cáo, Phong Vân Vô Kỵ tùy ý phất tay đuổi đi.
Chờ sau khi bọn chúng rời đi, hắn mới vẫy tay:
- Đạt Nã Đô Tư, ngươi hãy tiến lên đây cho bổn tọa xem thử.
- Vâng thưa chủ nhân!
Đạt Nã Đô Tư cung kính nói, theo lời tiến tới.
- Thi triển lĩnh vực của ngươi đi!
Phong Vân Vô Kỵ ra lệnh.
Đạt Nã Đô Tư không do dự, liền theo lời mở lĩnh vực, một vòng ánh sáng đen kịt mở rộng ra. Phong Vân Vô Kỵ vươn một tay, chậm rãi đâm vào phiến lĩnh vực phạm vi không đến mười trượng kia, sau đó rút ra, trên mặt có chút thất vọng. Đây là một lĩnh vực tầng thứ nhất, tác dụng chỉ có hạn.
- Ngươi lui xuống đi!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt phất phất tay.
- Vâng thưa chủ nhân!
Đạt Nã Đô Tư dường như vĩnh viễn chỉ biết nói những chữ này. Sau khi thu hồi lĩnh vực, hắn liền lui lại thành một đoàn, ẩn vào trong bóng đen cách Phong Vân Vô Kỵ không xa…
oOo
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Phong Vân Vô Kỵ chìm vào trong tu luyện vô tận. Chiến sự tại vùng đất bỏ hoang có đôi chút giảm đi, thế nhưng vẫn không hề ngừng lại.
Một đạo cầu vồng màu đen lướt qua trên bầu trời u ám, bên ngoài mấy ngàn dặm, một tiếng hét thảm lẫn trong tiếng nổ mạnh như mũi tên nhọn xuyên phá tầng mây.
Phía trước Sát Lục ma cung, Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà dị. Tay hắn kết thành pháp quyết, khẽ thu lại. Trên cao mấy vạn trượng, Kiếp Ma đao lại quay trở về. Tại một nơi xa cách đó, tên cường giả ma tộc thống lĩnh một phương kia chết cũng không phục, ngay cả mặt mũi của Phong Vân Vô Kỵ cũng không nhìn thấy đã chết thảm dưới sát lục khí tức. Điều này cũng rốt cuộc làm cho hắn cảm thấy hài lòng.
Một trận tiếng động dị thường từ chân trời vang lên. Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, lại thấy rất nhiều ma tộc bị dây xích nối liền, bước đi lảo đảo về hướng Sát Lục ma cung.
- Chủ công, những kẻ phản nghịch này đã được đưa đến.
Mã Phi Lạc Tư trong tay cầm một đầu dây xích, thân thể cao lớn in xuống một bóng đen, từ xa xa khom người nói với Phong Vân Vô Kỵ nói.
- Để bọn chúng lại, các ngươi lui ra đi!
Phong Vân Vô Kỵ nói từng chữ, thanh âm lạnh như trong hầm băng.
- Vâng thưa chủ nhân!
Mã Phi Lạc Tư nhanh chóng rời đi, dần dần biến mất dưới chân trời u ám, trong lòng hiểu rõ, số phận của những tù binh này đã được định sẵn.
"Bùng!"
Một tiếng động dị thường vang lên. Những ma bị xích sắt buộc chặt, ma nguyên bị phong ấn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn tỏa ra từ trên người một gã cường sắc mặt lạnh lẽo phía xa, thân thể khựng lại, sau đó không còn biết gì nữa…
"Cách!"
Hít một hơi thật sâu, khớp xương toàn thân Phong Vân Vô Kỵ phát ra những tiếng giòn giã, sau đó hét lớn một tiếng, thân thể tăng vọt lên mấy trượng. Hóa thân do bóng ma Sát Lục hóa thành lại trở nên ngưng tụ thêm không ít. Hắn mở mắt ra, trong mắt bắn ra một tia sáng sắc bén, tiện tay phất một cái. Một cơn gió cuốn qua, trước người, phiến xương khô trắng toát vẫn bị xích sắt xuyên qua liền hóa thành bụi phấn, bay lả tả đầy trời…
"Thật hi vọng những ngày như vậy có thể tiếp tục!" - Phong Vân Vô Kỵ cảm thán. Ngay lúc này, một tiếng nổ lớn từ hư không phía trên truyền vào trong tai…