"Đùng!"
Bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm, sau Phản Hồn tinh lại xuất hiện một cột sét thần phạt màu vàng sậm đánh xuống. Trời đất lúc sáng lúc tối, một cảm giác như lúc nào cũng có thể nổ tung tràn ngập hư không.
Huyết Hải Ma Quân hơi khựng lại, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục bước nhanh về phía hố sâu nơi chôn Đệ Tam Phân Thần.
Tại Bắc Hải.
Biển rộng mênh mông, sóng cả không ngừng nhấp nhô. Sau khi cột sét thần phạt phía sau Phản Hồn tinh đánh xuống lần nữa, cả mặt biển bắt đầu gào thét, bọt nước màu trắng dâng lên cao mấy ngàn trượng, tiếng sóng va chạm vang rền. Tại trung ương Bắc Hải, những con sóng lớn dâng trào hình thành một đóa hoa sen màu trắng to lớn lan về bốn phía.
"Ầm!"
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên. Bên dưới mặt biển, một đoàn khí tức cường đại làm trời đất biến đổi phá nước bay lên, nhập vào trong bầu trời mênh mông.
"Ngao!"
Trời đất vang lên tiếng rồng ngâm. Trên bầu trời, lực lượng của Thanh Long tăng vọt, sức mạnh của tứ thánh thú lại hình thành một lớp bảo vệ vô hình cuốn về phía cột sét trên bầu trời.
"Xoẹt xoẹt!"
Những tiếng loẹt xoẹt vang lên, bầu trời sáng tối mấy lần, mấy ngàn tia sét từ trong lỗ thủng lan về khắp nơi, càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất không còn tung tích.
Một lực lượng cân bằng kỳ dị tràn ngập trên mặt đất. Dưới tác dụng của thánh thú bốn phương, từng mảng đất lớn sau lưng Huyết Hải Ma Quân bỗng nhấp nhô, bắt dùng khôi phục lại trạng thái trước kia với tốc độ cực nhanh, ngay cả Chiến Đế hành cung đã vỡ tan cũng bắt đầu ngưng tụ lại.
Cả không gian Đao vực đều trở nên mơ hồ. Khi những bóng ma mờ ảo biến mất, trên mặt đất đã có thêm một tầng gió tuyết dày đặc, một làn sóng gợn tỏa ra bốn phía.
Huyết Hải Ma Quân bỗng nhiên ngừng lại, yên lặng nhìn làn sóng vô hình lướt qua chân. Dùng hố sâu kia làm trung tâm, những khe nứt khắp nơi trên mặt đất cũng nhanh chóng khép lại. Khi lực lượng mênh mông kia tràn qua, mặt đất bên dưới hố nhanh chóng lấp đầy, chỉ lát sau một nam tử áo trắng đã xuất hiện trước mặt Huyết Hải Ma Quân.
"Chuyện gì vậy?" – Ánh mắt Huyết Hải Ma Quân dừng lại trên người Phong Vân Vô Kỵ, lông mày nhíu chặt lại, lẩm bẩm nói:
- Lực lượng thánh thú cải tạo trời đất, sao y vẫn chưa tỉnh lại? Chẳng lẽ lời tiên đoán mà Pháp Tổ lưu lại có sai lầm?
Huyết Hải Ma Quân ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy lỗ thủng to lớn phía sau Phản Hồn tinh đang từ từ khép lại, phiến không gian kia trở nên cực kỳ yên tĩnh, không còn chút khí tức nào tiết ra.
Y rốt cuộc cũng thở phào một hơi, sau đó xoay người đi nhanh đến chỗ Phong Vân Vô Kỵ. Vừa bước ra mấy bước, một tiếng rên rỉ trầm thấp như muỗi kêu bỗng truyền vào trong tai, thanh âm giống như cô gái xinh đẹp đang ngủ say bỗng trở mình, phát ra một tiếng ngủ mê vô ý thức.
Huyết Hải Ma Quân lại dừng bước, đứng yên bất động, vẻ thống khổ thoáng hiện lên trên mặt. Ánh mắt của y lộ ra thần sắc phức tạp, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía nam tử mặc đế bào trắng không nhúc nhích cách đó hơn trăm trượng, giống như đã đánh mất linh hồn.
Từng tia sinh cơ đang tỏa ra từ trên người cô gái trong tay nam tử mặc đế bào trắng kia, đôi lông mày đen bóng khẽ lay động, giống như sắp sửa mở ra.
Dường như phải dùng sức lực ngàn cân, mi mắt khép kín như ngủ say của cô gái kia rốt cuộc cũng từ từ mở rộng, lộ ra một đôi mắt dịu dàng và ôn nhu.
- Phi nhi, nàng, nàng đã tỉnh rồi…
Hai vai Chiến Đế run lên, sau đó lan đến khắp toàn thân, tiếng xương cốt giòn vang từ trong cơ thể phát ra. Y nhìn chăm chú vào đôi mắt của người ngọc trong ngực, đôi môi dày mấp máy, khóe miệng lộ ra một nụ cười ôn nhu thuần hậu, giống như dùng hết sức lực mới mới thốt ra được một câu vô cùng đơn giản này. Y tựa như một tình lang lẳng lặng ngồi bên cạnh cô gái mà mình yêu mến đang ngủ say, chờ nàng tỉnh lại để nói ra những lời này.
Dứt lời hai hàng nước mắt trong vắt liền dọc theo khóe mắt nhăn nheo chảy xuống dưới má, nhưng trên mặt Chiến Đế lại lộ ra vẻ tươi cười từ tận đáy lòng, một nụ cười thật sự.
Dòng nước mắt kia đã làm xúc động một nơi không muốn chạm đến trong lòng Huyết Hải Ma Quân. Trong xa xăm, y dường như nhìn thấy một bản thân khác đang ngồi ở nơi nào đó, trong lòng cũng ôm một nữ nhân. Đột nhiên bừng tỉnh, Huyết Hải Ma Quân liền quay đầu lại.
Nam nhi có lệ không dễ đổ
Chỉ vì chưa đến lúc thương tâm.
Nam nhân hạnh phúc cũng có khi rơi nước mắt.
Nước mắt chảy xuống bên mặt nữ nhân tạo thành hai vệt trong suốt rơi trên đất tuyết. Thân thể mềm mại trong ngực nam nhân khẽ run lên, hai cánh tay mịn màng trắng nõn từ dưới nách Chiến Đế vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hơi thô ráp.
- Người yêu của thiếp, vì sao chàng lại khóc?
Cô gái chớp chớp đôi mắt còn chưa tỉnh hẳn, ôn nhu quệt đi vệt nước mắt trên mặt nam nhân, nói với vẻ đầy thương xót.
- Ta, ta… ta chỉ là bị hạt tuyết bay vào mắt thôi.
Giọng nói của nam nhân hơi khàn khàn, bàn tay thô ráp vuốt qua mái tóc đen nhánh của cô gái, hơi run rẩy nâng đầu nàng lên.
- Đế, hình như thiếp vừa ngủ một giấc, mơ một giấc mơ không chân thực. Trong giấc mộng, thiếp thấy chàng và thiếp đều chết hết.
Nữ nhân nói đến đây liền lộ ra vẻ buồn cười, hiển nhiên là nhìn thấy mình và nam nhân, cho rằng tất cả trong mộng đều là giả:
- Thiếp mơ thấy chàng dường như sắp rời khỏi thiếp, thiếp rất sợ. Đế, chàng vĩnh viễn đừng rời xa thiếp được không?
- Đúng vậy, đúng vậy, đó chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nam nhân vuốt ve mái tóc như tơ lụa của nữ nhân, gật đầu:
- Nàng yên tâm, ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng!
Đột nhiên, ánh mắt của nam nhân lướt qua phần lưng nữ nhân, nơi đó có những điểm sáng đang không ngừng tỏa ra, thân thể cũng dần dần trở nên mờ nhạt. Ánh mắt kích động của y bỗng trở nên lạnh lẽo, con ngươi co rút lại, bàn tay tay thô ráp đang xoa lưng cô gái cũng đứng yên.
Một vẻ buồn bã bi thương thoáng hiện lên trong mắt, giống như một con mãnh thú bị tổn thương sâu sắc. Bàn tay của nam nhân đặt sau đầu nữ nhân run lên kịch liệt, thân thể cao lớn phát ra tiếng răng rắc như khung gỗ bị người lắc lư, lúc nào cũng có thể tan ra.
- Đế, chàng sao vậy, tại sao lại có vẻ bi thương?
Nữ nhân nghi hoặc nhìn nam nhân, đôi mắt khẽ nhíu lại.
- Làm gì có, do nàng nhìn lầm thôi.
Nam nhân hít sâu một hơi, hai dòng nước mắt bị y cường hành thu vào sâu trong hốc mắt, ngẩng đầu lên nói với giọng hơi khàn:
- Thời tiết hơi lạnh, bắt đầu nổi tuyết rồi.
"Vù!"
Gió lạnh gào thét thổi qua trời đất. Từng mảng bông tuyết dày đặc từ trong khe hở của tầng mây rơi xuống, trong bông tuyết ngập tràn khí tức bi thương. Một lớp tuyết vụn từ trên phiến đất càng lúc càng dày theo gió bay lên.
- Đế, thiếp mệt quá, thiếp muốn ngủ thêm một giấc!
Bàn tay nữ nhân ôn như vuốt ve khuôn mặt nam nhân, nhưng tốc độ càng ngày càng chậm, cánh tay cũng giống như không còn khí lực. Từng điểm sáng sau lưng cô gái tản ra, càng lúc càng nhiều, hình thành một phiến sương mù như mộng ảo.
Nữ nhân dường như thật sự mệt mỏi, mí mắt ngày càng trầm xuống, dần dần khép lại.
"Đừng ngủ, ngàn vạn lần đừng ngủ, không thể ngủ!" – Trong lòng nam nhân đang nhỏ máu, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt ôn nhu của nữ nhân, những lời này lên đến bên miệng lại chuyển thành giọng nói ôn hòa:
- Ngủ đi, ngủ đi…
Nam nhân vuốt ve mái tóc dài như tơ lụa của nữ nhân, khuôn mặt đầy nếp nhăn ngẩng lên nhìn gió tuyết dày đặc trong trời đất, ánh mắt trở nên mờ mịt, vành mắt càng lúc càng ướt át.
- Đế, chàng không được rời khỏi thiếp nhé?
Một bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay của nam nhân đang vuốt ve mái tóc, mí mắt đang trầm xuống của nữ nhân bỗng mở ra một chút:
- Thiếp chỉ ngủ một lát thôi, chỉ một lát. Chàng nhất định phải ở bên cạnh, không được rời khỏi thiếp!
- Ừ!
Sống mũi nam nhân cay cay, cũng không kìm được nước mắt chảy ra, từ trên mặt trượt xuống, tan vào trong gió tuyết.
Được nam nhân hứa hẹn, cổ tay của nữ nhân liền buông xuống, khóe miệng nở một nụ cười ôn nhu và hạnh phúc, sau đó không còn nhúc nhích, sinh cơ trôi đi theo những điểm sáng không ngừng tản ra từ sau lưng.
- Ta nhất định sẽ ở cùng nàng, nhất định như vậy…
Hai tay nam nhân ôm chặt lấy thân thể không ngừng trở nên trong suốt của nữ nhân, giống như muốn hòa làm một với nàng. Tiếng gió gào thét. Gió tuyết bị một lực lượng vô hình ngăn tại bên ngoài ba trượng bỗng nhiên cuộn lên, khiến cho mái tóc dài trắng như tuyết của nam tử tung bay.
Từng chùm lớn điểm sáng tỏa ra từ nơi ngực cô gái, tan vào trong gió tuyết. Thân thể càng trở nên mỏng manh, nửa phần lưng đã biến mất không còn thấy. Một chút ánh sáng xanh nhạt từ đầu nàng bay lên, hòa vào trời xanh mênh mông ở phía trên, dưới Phản Hồn tinh dẫn dắt dần dần trôi về phía lỗ thủng đang khép lại.
"Vì sao, vì sao, vì sao… Tại sao lại như vậy?" - Chiến Đế mờ mịt nhìn bầu trời xám trắng.
- Đế quân, chúng tôi đến muộn!
Từng bóng trắng như bọt nước dâng lên, lướt qua tầng tầng không gian, quỳ xuống trước người Chiến Đế không xa, nhưng Chiến Đế vẫn ngồi yên như không nhìn thấy.
Từng âm thanh dị thường truyền vào trong tai mọi người. Một gã đệ tử Chiến tộc ngẩng đầu lên, lập tức run rẩy thân hình, kinh hãi bật thốt lên:
- Đế quân, ngài…
Lần lượt từng người đầu ngẩng lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, bên dưới mái tóc dài bị gió tuyết thổi bay, khuôn mặt tuấn vĩ của Chiến Đế bắt đầu trở nên già đi với tốc độ kinh người. Chiến Đế dùng hai tay ôm lấy Chiến Phi, đầu cúi sâu xuống, thân hình thẳng đứng phát ra những tiếng giòn giã, sau đó nhanh chóng khom xuống. Trong khoảnh khắc, Chiến Đế như đã trải qua vô số tháng năm. Mỗi người đều có thể cảm giác được, chỉ trong thời gian khom người xuống, Chiến Đế đã trở nên già, vô cùng già nua, từ thân thể đến tâm linh.
- Vì sao, vì sao lại như vậy?
Giọng trầm thấp như mơ ngủ từ trong miệng Chiến Đế phát ra. Lúc y ngẩng đầu lên, tất cả đệ tử Chiến tộc đều kinh hãi, dường như không tin khuôn mặt đó là Chiến Đế. :
Đôi mắt vốn phát ra thần quang, uy thế kinh người đã hoàn toàn trở nên vẩn đục. Không ai có thể tưởng tượng, một người lại có thể trở nên già yếu một cách nhanh như vậy.
"Lão nhân" ngẩng đầu lên, nhìn lỗ thủng trên đỉnh đầu cuối cùng đã hoàn toàn khép lại, tất cả biểu tình trên mặt cũng theo đó chôn vùi.
Bi ai, bi ai vô tận. Chiến Đế lại vùi đầu xuống, hai cánh tay chợt cảm thấy nhẹ đi. Chiến Phi đã hoàn toàn hóa thành điểm sáng biến mất trong vòng tay của y.
"Đinh!"
Một chiếc vòng tay màu vàng chạm trổ tinh mỹ từ không trung rơi xuống. Chiến Đế đưa tay run run cầm lấy, hai mắt nhìn chăm chú vào.
- Trăm triệu năm chờ đợi, đổi được một khoảnh khắc nàng mở mắt, khoảnh khắc giọng nói ấm áp của nàng vang lên, như vậy là đủ rồi…
Chiến Đế đem chiếc vòng tay dúi vào ngực, mờ mịt nhìn hư không:
- Chúng ta đã từng thề với nhau, cùng sống cùng chết. Ta cũng đã từng hứa, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh nàng…
Chiến Đế gật gật đầu:
- Ta biết rồi, ta biết rồi, ta sẽ đến với nàng…
Khuôn mặt già nua gục sâu vào hai đầu gối, gần như dán vào mặt đất, sau đó đột nhiên rũ xuống, không còn cử động.
- Đế quân!
- Đế quân!
Một cảm giác không ổn dâng lên từ đáy lòng của mọi người, chúng đệ tử Chiến tộc khẽ kêu lên, nhưng Chiến Đế ngồi yên bất động, ngón cái và ngón giữa tay phải nắm chặt một chiếc vòng tay chạm trổ hoa văn màu vàng.
Một trưởng lão Chiến tộc rốt cuộc nhịn không được tiến lên phía trước, cúi người khẽ gọi một tiếng:
- Đế quân?
Nhưng Chiến Đế vẫn không nhúc nhích. Một luồng gió nhẹ thổi tung đế bào, mái tóc trắng như tuyết phủ xuống trên vai cũng bay lên, tản ra giữa không trung.
Vị trưởng lão Chiến tộc kia vươn một ngón tay ra, thăm dò dưới mũi Chiến Đế, trong lòng lập tức trầm xuống.
Trưởng lão Chiến tộc run rẩy xoay người lại, ánh mắt ngơ ngác đảo qua từng khuôn mặt lo lắng và quan tâm, đôi môi giật giật, nhẹ giọng nói một cách khó khăn:
- Đế quân, đã qua đời rồi…
- A!
Trên đường đến Vu vực, Cổ Vu giống như trong lòng có dự cảm bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy nơi Đao vực dâng lên từng cột khí, đó là nhữgn luồng đao khí tận trời cùng với gió tuyết dày đặc hội tụ thành, một luồng hào khí bi thương từ xa xa ập đến.
"Ai! Cửu châu cổ đỉnh chính là nền tảng xây dựng của Thái Cổ, sinh ra từ trong hỗn độn, có năng lực trấn giữ nhân mạch cửu phương. Nhưng chuyện làm sống lại linh hồn đang bị Linh Hồn Chi Chủ khống chế, căn bản là không thể hoàn thành được. Dùng cửu đỉnh, nhân lúc Phản Hồn tinh xuất hiện công kích vào quốc độ của Chủ Thần khi tường ngăn yếu nhất, dẫn đến thần phạt là chuyện tất nhiên. Với năng lực của Chủ Thần, làm sao có thể để cho ngươi thu hồi toàn bộ linh hồn của Chiến Phi. Ai… đạo lý này có lẽ ngươi cũng hiểu, nhưng chỉ cần có một đường sinh cơ, ngươi sẽ vĩnh viễn không quay đầu lại…" - Thở dài một tiếng, Cổ Vu lắc đầu, sau đó bay nhanh về hướng Vu vực.
Huyết Hải Ma Quân dường như đã đoán trước được kết cục của Chiến Đế, thở dài một tiếng, bước về phía Phong Vân Vô Kỵ, một tay chụp thẳng vào vai của hắn.
"Ầm!"
Những tia sét màu vàng tối lóe lên, Huyết Hải Ma Quân chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một phiến ánh sáng chói mắt, sau đó một lực lượng mạnh mẽ từ phía dưới truyền đến. Y không may mắn như Đệ Nhất Phân Thần, lúc tiếp xúc Đệ Nhất Phân Thần chỉ bị đẩy bay đi, thân thể không tổn thương quá lớn, còn Huyết Hải Ma Quân thì cảm thấy trong tay trống rỗng, một cánh tay đã nổ thành mảnh vụn.
"Ồ!" - Ánh mắt nhìn chăm chú, Huyết Hải Ma Quân khẽ nghiêng người. Cánh tay bị đứt bỗng tỏa ra một chùm sương máu mờ mịt, sau đó lại ngưng tụ thành hình.
Trong con ngươi của Huyết Hải Ma Quân, vô số tơ máu rối ren tản ra, từng sợi chui vào dưới áo. Y lại vươn tay ra nắm lấy tay trái Phong Vân Vô Kỵ, trước khi cánh tay nổ tung liền vung lên vai.
"Ầm!"
Đầu vai Huyết Hải Ma Quân lập tức nổ tung, hóa thành một phiến sương máu, nhưng dưới tác dụng của "Huyết Ma thể" do "Huyết Uy Như Ngục đại pháp" luyện thành, rất nhanh lại ngưng kết thành hình. Từng tia sét màu vàng tối xuyên qua thân thể Phong Vân Vô Kỵ đánh vào Huyết Hải Ma Quân, mỗi tia sét xẹt qua trên vai, lông mày Huyết Hải Ma Quân đều nhăn lại đau đớn.
Quanh người Huyết Hải Ma Quân sương máu lượn lờ, vai trái không ngừng nổ thành mảnh vụn, sau đó lại ngưng tụ hợp nhất. Cố nén đau đớn, Huyết Hải Ma Quân đỡ lấy Phong Vân Vô Kỵ đi nhanh về hướng biển bắc, mỗi bước cách xa trăm trượng, chỉ nháy mắt đã biến mất trong bầu trời mênh mông
- Đế quân!
Không lâu sau khi Huyết Hải Ma Quân và Phong Vân Vô Kỵ biến mất tại phương bắc, một bóng người màu trắng bỗng từ bầu trời phía nam Đao vực đáp xuống, đó là một cô gái xinh đẹp trên mặt pha chút lạnh lùng, giống như chưa hề nhiễm bụi trần.
Đôi mắt phượng lo lắng nhìn về hướng Huyết Hải Ma Quân biến mất. Người đứng đầu Bắc Hải Tù Đồ đưa Phong Vân Vô Kỵ đi, Ngạo Hàn Yên ở phía xa nhìn thấy rõ ràng, trong lòng biết người của Bắc Hải đã xuất hiện, Phong Vân Vô Kỵ nhiều khả năng có thể cứu chữa được, liền thở phào một hơi, lập tức quay đầu vội vã đi về phía Chiến Đế.
- Đế quân!
Ngạo Hàn Yên vượt qua từng hàng đệ tử Chiến tộc quỳ một chân, chiến đao cắm xuống đất, vẻ mặt bi thương, đi về phía Chiến Đế. Không ai ngăn cản nàng, bởi vì quan hệ giữa Tuyết vực và Chiến tộc chỉ có người ngoài không biết mà thôi.
Dừng lại trước người Chiến Đế, Ngạo Hàn Yên nhìn bóng dáng đã già đi, thân thể khom xuống, thoạt nhìn hoàn toàn giống như một lão nhân, trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương. Ánh mắt lướt qua chiếc vòng chạm trổ hoa văn mà Chiến Đế đang cầm, sống mũi không khỏi cay cay, liền quỳ xuống nghẹn ngào nói:
- Vãn bối là Ngạo Hàn Yên, đồ đệ của thị nữ Chiến Phi, xin cung tiễn tiền bối!
Dứt lời liền khấu đầu xuống đất. Gần như tại khoảnh khắc nàng cúi xuống, một tiếng "bùng" bỗng vang lên, một luồng khí trắng mênh mông chói mắt từ trong cơ thể Chiến Đế bắn ra, trực tiếp chui vào trong cơ thể nàng.
"Cheng!"
Tay phải Chiến Đế rũ xuống, một thanh chiến đao trắng phau từ trong đế bào rộng thùng thình trượt ra, nhẹ nhàng cắm vào trong đất, chuôi đao ngay ngắn nâng đỡ thân thể ngã xuống.
"Vù!"
Gió lớn đột nhiên nổi dậy, thân hình Chiến Đế bỗng hóa thành một chùm tro bụi biến mất trong không khí, không lưu lại một chút hài cốt nào. Cùng lúc đó, khuôn mặt Ngạo Hàn Yên bỗng kết băng, tiếng răng rắc không ngừng vang lên bên ngoài cơ thể, trong nháy mắt hóa thành một kén băng to lớn ngã xuống. Ngạo Hàn Yên chỉ cảm thấy một luồng khí tức băng hàn hùng hậu xông thẳng vào người, một luồng đao ý không thể ngăn cản tràn vào trong biển ý thức, trong đầu đau đớn liền hôn mê bất tỉnh.
- Đế quân!
Mọi người đều kêu lên bi thiết…