Phi Thăng Chi Hậu

- Khục khục!

Nói xong, Trì Thương đột nhiên ho khan kịch liệt, một vòi máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra, rơi xuống trên tảng đá, nhưng hắn lại giống như không để ý.

Lại dập đầu một cái, sau đó Trì Thương ngẩng đầu lên:

- Đồ nhi Trì Thương bất hiếu, không thể tiếp tục hầu hạ sư phụ. Đệ tử ở đây dập đầu, chúc sư phụ thần công đại thành, bất tử bất diệt.

- Trước khi phi thăng đệ tử từng nghe nói, giữa thầy trò có ba lạy kết duyên và ba lạy tuyệt duyên. Sau khi danh phận thầy trò đã định, nhiều nhất cũng chỉ có thể dập đầu một cái, cho đến khi sinh tử cách biệt mới có thể dập đầu ba cái. Sau ba lạy đó, duyên phận thầy trò ở kiếp này chỉ đến đây là hết.

- Lạy thứ nhất, chúc sư phụ và sư nương vĩnh viễn kết đồng tâm.

"Cộp!"

- Lạy thứ hai, chúc tâm nguyện trọn đời của sư phụ được hoàn thành, nguyện nhân tộc Thái Cổ ta đứng đầu bốn tộc.

"Cộp!"

- Lạy thứ ba, nguyện kiếp sau… lại làm… môn hạ của sư tôn… hầu hạ… sư tôn…

Giọng nói của Trì Thương càng lúc càng yếu, thân thể dần dần rũ xuống mặt đất. Chiếc mũ trùm đầu màu đen rơi xuống một bên, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi cực kỳ tái nhợt, hai dòng nước mắt chậm rãi chảy xuống.

- Trì Thương…

- Trì Thương…

- Trì Thương…

Mọi người khẽ gọi, nhưng trên gương mặt lộ ra một nửa của Trì Thương, cặp mắt ảm đạm dần dần tan rã, đôi môi vẫn đang mấp máy gần như không thể nhìn thấy, trong xa xăm vẫn gọi sư phụ.

Phía trước dốc núi, Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn nhắm mắt ngồi bất động dường như cảm giác được điều gì, mái tóc dài thẳng tắp đột nhiên bay lên. Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn bỗng chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào thi thể Trì Thương nằm trên mặt đất trước người, không phát ra một chút âm thanh nào. Một loại bi thương thật sâu hiện lên trên mặt hắn, tay phải vốn đặt trên đầu gối chậm rãi vươn về phía chiếc đầu của Trì Thương, chạm vào mái tóc dài rối tung kia. Năm ngón tay của hắn động đậy, giống như muốn bắt lấy thứ gì, hay là giữ lại thứ gì. Linh hồn của hắn còn chưa trở về, còn không biết thanh niên nằm trên mặt đất chính là đệ tử duy nhất của hắn, cũng là đệ tử mà hắn yêu quý nhất. Hắn không biết đệ tử duy nhất của mình đã sớm bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh nát linh hồn, chỉ dựa vào một chấp niệm, vượt qua hư không trùng trùng trở về Thái Cổ, gặp mình một lần cuối cùng, ba lạy kết duyên, ba lạy tuyệt duyên. Hắn không biết gì cả, chỉ theo bản năng muốn giữ lại thứ gì đó.

Dưới bầu trời từng mảng mây đen u ám lượn lờ. Cuồng phong thổi qua trước dốc núi phát ra tiếng u u. Trên Thánh sơn và Kiếm các, từng cặp mắt đều nhìn vào đôi thầy trò ly biệt bên dốc núi.

Ánh mắt rời khỏi thi thể, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông phía trên, nơi khóe mắt có hai hàng lệ đỏ tươi chậm rãi chảy ra, nhìn thấy mà giật mình.

- Vô Kỵ!

- A!


Chung quanh vang lên những tiếng kinh hô.

Không biết vì lý do gì, toàn bộ Kiếm vực bỗng tràn ngập một tâm tình bi thương. Những nhân tộc Thái Cổ ở phía xa vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trái tim co quắp kịch liệt, một sự bi thương thật sâu không thể kìm nén dâng lên trong lòng, trong mắt bỗng rơi lệ một cách khó hiểu.

Ba lạy kết duyên, ba lạy tuyệt duyên.

Tất cả âm thanh, tất cả cảnh vật đều biến mất khỏi mắt của hắn, chỉ còn lại ba cái dập đầu vẫn phản chiếu trên con ngươi, không chịu tan đi.

"Lạy thứ nhất, chúc sư phụ và sư nương vĩnh viễn kết đồng tâm."

"Cộp!"

"Lạy thứ hai, chúc tâm nguyện trọn đời của sư phụ được hoàn thành, nguyện nhân tộc Thái Cổ ta đứng đầu bốn tộc."

"Cộp!"

"Lạy thứ ba, nguyện kiếp sau… lại làm… môn hạ của sư tôn… hầu hạ… sư tôn…"

Trong biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ, ba tiếng vang càng lúc càng lớn, dần dần lan ra bốn phía… thần thức hóa thành trăm triệu của hắn đột nhiên ngừng vận chuyển.

Trong một không gian khác.

- Sư phụ, đồ nhi muốn xuống núi.

Trước căn nhà cỏ có một thiếu niên cao lớn mặc áo đen, trên lưng đeo một thanh kiếm sống dày, mỉm cười nói. Bên cạnh là một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt đứng sóng vai với hắn.

- Sư phụ, chúng con phải xuống núi rồi.

Thiếu nữ xinh đẹp nói.

- Ừ, ừ.

Phía trước căn nhà cỏ nơi núi sâu, một lão nhân râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền lành vuốt râu mỉm cười. Thiếu niên và thiếu nữ trước mặt chính là đồ đệ mà lão yêu quý. Võ công có cao đến mấy thì cũng thể không ngăn được sự xói mòn của năm tháng. Đã thấy nhiều phân tranh trên giang hồ, cuối cũng cũng sẽ cảm thấy chán ghét, cũng chỉ khi nhìn thấy võ học của mình được kế thừa bởi môn nhân đệ tử mới có thể khiến lão cảm thấy vui mừng.

- Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi ba lạy!

- Sư phụ ở trên, xin nhận của Lan nhi ba lạy!


Lão nhân mỉm cười tiếp nhận một lạy của hai người. Thiếu niên và thiếu nữ trước nhà cỏ cúi người, đồng thời quỳ xuống vái lạy lão nhân.

"Cộp!"

Tiếng dập đầu rõ ràng truyền vào trong tai, tâm thần lão nhân đột nhiên chấn động, ánh mắt trở nên hoảng hốt. Trước căn nhà cỏ, hình ảnh hai tên đệ tử đột nhiên trở nên mờ ảo. Trong xa xăm, lão nhân chỉ cảm thấy mình đi đến một nơi rất xa xôi, mà lão cũng không phải già nua như vậy. Rốt cuộc đó là nào? Lão nhân nghĩ ngợi, nhưng tất cả đều mơ hồ.

"Cộp!"

Khi tiếng dập đầu thứ hai vang lên, cả người lão nhân khẽ run rẩy. Cảnh tượng trước mắt vốn đã mơ hồ đột nhiên biến mất khỏi trước mắt như thủy triều rút. Sâu trong linh hồn, một ký ức ẩn sâu trong trí nhớ đột nhiên trùng khớp với cảnh tượng trước mắt. Trái tim trong lồng ngực vốn đã không thể dao động đột nhiên nhảy lên kịch liệt.

"Cộp!"

Khi tiếng dập đầu thứ ba vang lên, trong đầu lão nhân chợt nổ vang, chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng nhẹ. Trong một ngôi miếu cổ, ánh lửa tỏa ra một vầng sáng ấp áp xua tan đêm mưa rét lạnh. Bên ngoài miếu cổ mưa như trút nước, tiếng giọt mưa rào rào như gần bên tai, còn bên trong miếu lại rất ấm áp.

- Sư phụ!

Phía trước đống lửa bốc cháy hừng hực có một người trẻ tuổi sắc mặt tiều tụy nhưng lại khó kìm được sự hưng phấn, quỳ ở phía trước một nam tử khoảng ba mươi tuổi mặc áo bào trắng rất cũ kỹ.

- Trì Thương, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử của ta, hãy cầm quyển Diệt Ma tâm kinh này. Ta sẽ đợi ở đây ba ngày, có gì không hiểu thì ngươi cứ hỏi ta.

Lão nhân nghe thấy mình nói như vậy.

- Sư tôn ở trên cao, xin nhận của đệ tử Trì Thương ba lạy.

Thiếu niên trước người khó nén hưng phấn nói. Không biết tại sao, lão nhân bỗng cảm thấy những gì trước mắt rất quen thuộc, thiếu niên trước mặt dường như có có quan hệ rất lớn với mình.

"Cộp!"

"Cộp!"

"Cộp!"

Tiếng dập đầu rõ ràng truyền vào trong tai, lại khiến trái tim của lão nhân nhảy lên kịch liệt, máu cả người sôi trào.

- Ba lạy kết duyên, ba lạy tuyệt duyên.


Đôi môi lão nhân mở ra, bỗng thốt lên một câu.

- Sư phụ, người nói gì?

Giọng nói của thiếu niên vang lên.

- Sư phụ, người làm sao vậy?

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ cũng cất lên.

Giọng nói lo lắng bên tai kéo lão nhân về với thực tế. Lắc đầu một cái, lão nhân ngẩn ra một chút, sau đó mỉm cười khoát tay áo nói:

- Sư phụ không sao. Đi đi, hai đứa trẻ các ngươi, còn đợi tiếp thì sư phụ sợ các ngươi sẽ không đi được nữa đâu.

- Sư phụ!

Thiếu nữ áo vàng kéo tay lão nhân, lắc lắc cánh tay trắng nõn, xấu hổ nói.

Thiếu niên bên cạnh cúi đầu thật sâu nói:

- Sư phụ, vậy con và Lan nhi sư muội đi đây.

- Ừ.

Lão nhân cố nén sự lưu luyến, gật đầu một cái. Chiều tà mặt trời lặn xuống. Thiếu niên dắt tay thiếu nữ, dọc theo thềm đá chậm rãi đi xuống phía dưới chân núi. Thiếu nữ áo vàng cứ đi ba bước lại ngoảnh mặt một lần, trên mặt đầy vẻ lưu luyến.

Nhưng sự ly biệt đã không thể tránh khỏi, hai người dần dần biến mất bên dưới thềm đá. Lão nhân đứng trước căn nhà cỏ, nhìn hai người từ từ đi xuống chân núi. Ngay khoảnh khắc hai người sắp biến mất trong rừng núi, trong lòng lão đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

"Tách!"

Lòng bàn tay nóng lên, lão nhân cúi đầu nhìn, trông thấy trong lòng bàn tay có một vệt nước. Lúc này lão mới phát giác, dưới một sự bi thương không thể mô tả, chẳng biết từ lúc nào mình đã lệ rơi đầy mặt.

"Đệ tử duy nhất mà ta quan tâm vừa mới xuống núi, ta nên vui mừng cho bọn chúng mới phải, tại sao ta lại cảm thấy bi thương? Rốt cuộc là tại sao?" - Ánh mắt lão nhân trở nên hoảng hốt. Trong xa xăm, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng nơi miếu cổ, người trẻ tuổi dường như có quan hệ mật thiết với mình kia lại dập đầu. Khi cảnh tượng kia hiện lên lần nữa, lão nhân bỗng cảm thấy một sự đau đớn khắc khoải, giống như có một bàn tay xuyên qua lồng ngực nắm lấy trái tim của lão, khiến lão không thể hít thở được.

"Sự bi thương từ linh hồn kia là do hắn sao? Nhưng ta vốn chưa từng gặp hắn, vậy hắn rốt cuộc là ai?"

- Sư tôn ở trên cao, xin nhận của đệ tử Trì Thương ba lạy!

Bóng dáng của nam tử trẻ tuổi trước mắt bỗng trở nên mờ ảo, sắc mặt dường như vì một chuyện cũ mà trở nên tiều tụy, nhưng lại hiện lên vẻ hưng phấn, nhìn lão nhân nói ra những lời này.

Đệ tử Trì Thương.

Trong đầu lão nhân nổ vang một tiếng, ký ức như thủy triều bỗng tràn vào trong đầu.


- Nhớ ra rồi… đã nhớ lại rồi… Trì Thương là đệ tử của ta, còn ta…

Lão nhân ngẩng đầu lên nhìn cửu tinh màu sắc khác nhau trên bầu trời, lẩm bẩm:

- Còn ta cũng không phải là một nhân vật nổi danh trong chốn giang hồ. Trong vũ trụ xa xôi có một nơi gọi là Thái Cổ, đó chính là nơi ta đến. Ta chưa từng thuộc về nơi đây.

"Ầm!"

Lão nhân vừa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên giăng đầy mây đen, bên trong có những tia sét uy lực kinh người qua lại, thỉnh thoảng lại có một tia sét đánh xuống. Hiện tượng khác thường của trời đất này lập tức khiến cho thiếu niên và cô gái áo vàng vừa rời đi chưa xa chú ý.

- Nơi đó là…

Thiếu niên đứng ở chân núi, quay đầu nhìn nơi bị mảng mây sét kia bao phủ, lẩm bẩm nói.

- Đó là nhà cỏ nơi sư phụ ở.

Thiếu nữ lập tức nói.

Hai người vừa dứt lời, một tia sét to lớn như rễ cây già bỗng từ trên trời đánh xuống nhà cỏ trên đỉnh núi. Trong nháy mắt cả đỉnh núi đã bốc lên một biển lửa hừng hực, tiếng lửa cháy vang tận mây xanh. Phía trên biển lửa, một bóng mờ mông lung giống như hình người dần dần bay lên trời cao.

- Sư phụ!

Bên dưới chân núi, thiếu niên và thiếu nữ áo vàng kêu lên một tiếng, đồng thời chạy nhanh lên đỉnh núi. Nhưng trên đỉnh núi chỉ có lửa lớn hừng hực, tất cả đều đã hóa thành tro bụi.

Đó là một sự rung động mãnh liệt, loại rung động này thậm chí khiến cho đám ác ma xâm nhập vào những không gian cũng cảm thấy bất an, không khỏi chậm lại thế công. Trong hàng tỉ không gian, những luồng ý niệm bi thương như thủy triều tràn ra, lướt qua tầng tầng hư không, hợp thành một dòng ý thức mênh mông tại một góc vũ trụ tối đen, sau đó chảy về hướng Thái Cổ. Dòng ý thức này vô cùng to lớn, nơi đi qua hư không đều vặn vẹo một cách khó hiểu, dường như không chịu nổi lực lượng tinh thần lớn như vậy.

Tại không gian Ma Giới Xa xôi, Chủ Thần thứ mười bốn đang tập trung hấp thu tin tức trong đầu để hoàn thiện thần cách của mình, lúc này bỗng tỉnh lại từ trong nhập định, mở mắt ra nhìn về vũ trụ hư không. Ánh mắt của hắn xuyên qua không gian vô tận, theo luồng ý niệm mạnh mẽ kia tiến về Thái Cổ.

Trên bầu trời Kiếm các bỗng nổi lên sấm chớp đùng đùng, sau đó mưa như trút nước bao trùm toàn bộ Kiếm các. Giọt mưa lớn bằng ngón cái từ giữa mây rơi xuống. Sấm sét qua lại như con thoi trên bầu trời giống như một thanh đao vô hình, muốn xé tan bầu trời kia ra. Không ai biết trận mưa lớn này từ đâu mà đến, mọi người chỉ cảm thấy toàn bộ Kiếm các bị bao phủ bởi một khí tức bi thương cực độ. Dưới ảnh hưởng của khí tức này, tất cả đều không thể kìm được rơi lệ. Truyện YY - https://truyenfull.vn

Từng chùm mưa bụi tản ra trong trời đất, hóa thành một đoàn hơi nước mờ mịt bao phủ Kiếm các. Hơi nước và mưa lớn hòa vào với nhau, khiến trời đất càng trở nên không thể phân biệt được.

"Vù!"

Cuồng phong mênh mông từ phương xa thổi đến, cuốn theo nước mưa phiêu đãng giữa trời đất, trong đó ngoại trừ nước mưa dường như còn mang theo một thứ gì khác.

"Đùng!"

Phía xa nơi trời đất giao nhau, một đoàn tia chớp sáng đỏ rợp trời kéo đến, sau khi lan ra mấy chục trượng lại đột nhiên biến mất không tung tích. Sau đó tất cả mọi người từ trong mưa gió cảm nhận được một đoàn lực lượng tinh thần kinh khủng, khiến trời đất biến sắc từ bầu trời tràn đến như thủy triều, đột ngột xuất hiện trên mảnh đất này. Không ai có thể tưởng tượng, tại Thái Cổ lại có nhân vật nào sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ như thế. Cho dù là Cổ Vu chuyên tu luyện tinh thần , ở bên trong đoàn tinh thần lực mênh mông này cũng chỉ giống như một hạt dẻ trong biển cả, nhỏ bé không đáng kể. So sánh với nó, lực lượng tinh thần của cao thủ Thần cấp hậu kỳ chỉ giống như trò cười.

Mà tất cả lực lượng tinh thần bao phủ toàn bộ Kiếm vực đều tràn về trước dốc núi Kiếm các. Ba vị Chí Tôn trong lòng Thánh sơn đã sớm bị kinh động. Đoàn tinh thần lực này vô cùng mạnh mẽ, trong ấn tượng của ba người, ngay cả Hiên Viên cũng chưa từng đạt đến cảnh giới kinh khủng như vậy.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH):tungxen:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận