Phi Thăng Chi Hậu

Tại tây bắc Ma Giới.

Trên mặt đất mênh mông tối đen, vô số Cửu U ma thần như sao trên trời rải rác chung quanh Cửu U tế đàn, từng tên ngẩng đầu lặng lẽ hấp thu lực lượng bóng tối do cửu tinh trên bầu trời phát ra. Phía trên tế đàn, thân hình của Chủ Thần thứ mười bốn đã biến thành chỉ cao mấy chục trượng, buông mi nhắm mắt, lẳng lặng đứng ở phía dưới mây đen. Giữa trán của hắn có một viên tinh thể to lớn màu trắng phát ra ánh sáng lấp lánh, rất nổi bật dưới bầu trời âm u.

Trên mặt đất không một tiếng động, sự yên tĩnh của toàn bộ Ma Giới tạo thành đối lập rõ ràng với chiến tranh giữa các không gian lớn trong vũ trụ. Thời gian cứ trôi qua một cách lặng lẽ như vậy.

Đột nhiên một luồng ý thức to lớn khiến trời đất biến sắc xuất hiện trên vùng trời tây bắc Ma Giới, khí tức hung tàn ẩn chứa trong đó vô cùng kinh khủng, khiến cho toàn bộ tây bắc Ma Giới đều chấn động.

Trên mặt đất, vô số Cửu U ma thần phất mái tóc dài vung một cái, tỉnh lại từ trong nhập định, cảnh giác nhìn về bốn phía. Phía trên Cửu U tế đàn, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía trên bầu trời.

"Ầm!"

Dưới sự quan sát của Chủ Thần thứ mười bốn, một tia chớp ngoằn ngoèo bỗng đánh xuống nơi chân trời. Chân trời vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một bóng trắng cúi người, ngồi xổm ở phía xa. Người nọ cúi thấp thân thể, mái tóc dài trắng như tuyết tung bay dưới bầu trời u ám, áo bào trên người phất phơ như bươm bướm, trong cánh tay trái của hắn dường như ôm một người khác.

Người áo trắng kia vừa xuất hiện, toàn thân liền phát ra khí tức hung tàn như Hồng Hoang. Trong ánh mắt của đám Cửu U ma thần, một mảng sát khí như thủy triều bỗng tràn đến. Sát khí của nhân loại này cực kỳ nồng nặc, khiến cho đám Cửu U ma thần nổi danh hung tàn cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

Chủ Thần thứ mười bốn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhân loại áo trắng ở phía xa, cũng không cử động. Trong ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn, Phong Vân Vô Kỵ phá vỡ tầng tầng hư không chậm rãi đứng lên, áo trắng như tuyết, tóc trắng như sương. Khi cặp mắt màu đỏ như máu kia in vào trong con ngươi, khuôn mặt không biểu tình của Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng đã có vẻ giật mình.

- Con người, ngươi đến đây vì ta sao?

Giọng nói của Chủ Thần thứ mười bốn vang lên nơi chân trời, thanh âm vang dội như tiếng sấm.

Phong Vân Vô Kỵ không trả lời, cánh tay trái ôm lấy thi thể Trì Thương bước thẳng đến. Mái tóc trắng sau đầu tung bay như rắn. Giờ phút này trong cặp mắt đỏ tươi của hắn không buồn không vui, chỉ còn lại bóng dáng của Chủ Thần thứ mười bốn phía trên Cửu U tế đàn.

- Gào!

Trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng kêu của Ly Loan. Giữa không trung bỗng nứt ra một hố đen to lớn, bên trong có một con Ly Loan hình dáng ưu nhã vẽ nên một đường cong lưu loát, bay qua hố đen xuất hiện trên bầu trời Ma Giới. Sau khi lượn một vòng trong hư không, Ly Loan còn lớn hơn cả cá voi kia bỗng hóa thành một thiếu niên hoang dã tóc dài rối tung, từ trong hư không lẳng lặng đáp xuống đất, chính là Viên Tề Thiên men theo khí tức của Phong Vân Vô Kỵ đến đây.


- Sư tôn!

Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ ở phía trước dùng phương pháp rút đất thành tấc, một bước vượt qua mấy chục trượng đi về hướng Cửu U tế đàn, thiếu niên hoang dã kêu lớn một tiếng. Nhưng khi ánh mắt lướt qua vô số Cửu U ma thần hình thái dữ tợn ở phía xa, cùng với Chủ Thần thứ mười bốn cao ngạo đứng trên Cửu U tế đàn, nó chợt ngẩn ra một chút. Sau đó giống như nhận ra chính những kẻ này đã giết chết Trì Thương, trên mặt Thái Cổ Ma Viên chợt lộ ra thần sắc cực kỳ hung dữ.

- Gào!

Thiếu niên hoang dã mở miệng phát ra một tiếng gầm dữ tợn không phù hợp với thân thể của mình, đó là tiếng gầm của Thái Cổ Ma Viên.

Trên mặt đất, đám Cửu U ma thần từ trong tiếng gầm kia cảm nhận được khí tức của hung vật đỉnh cấp Thái Cổ Hồng Hoang, đồng loạt nhìn về phía thiếu niên đứng sừng sững nơi chân trời.

Cặp mắt của Viên Tề Thiên đỏ lên, chiếc miệng mở ra, hai hàm răng trắng lóa nhô ra ngoài. Tthân thể của nó hơi cong xuống, khớp xương kêu lên lốp đốp, dần dần vươn cao lên. Từng sợi lông to dài từ trong lỗ chân lông nhô ra ngoài. Ngay khi Viên Tề Thiên chuẩn bị biến thành Thái Cổ Ma Viên đại chiến với đám Cửu U ma thần một trận, phía sau chợt có một cơn gió nhẹ thổi qua, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc sắc mặt bình tĩnh lặng lẽ từ trong không gian bước ra, đi đến sau người Thái Cổ Ma Viên. Độc Cô Vô Thương vươn tay một cái, bắt lấy cánh tay của Viên Tề Thiên, trầm giọng nói:

- Tề Thiên, bình tĩnh đi. Mục đích chuyến này của chúng ta là bảo vệ sư tôn ngươi an toàn. Dù sao nơi này cũng là Ma Giới, không còn ở trong phạm vi Thái Cổ. Còn về chuyện tìm Chủ Thần thứ mười bốn để báo thù cho Trì Thương, không nên nóng vội nhất thời. Hôm nay Chủ Thần thứ mười bốn lãnh đạo Ma Giới, mà Thái Cổ và Ma Giới sớm muộn gì cũng phải có một trận đánh, tốt nhất nên chờ đến lúc đó hãy nghĩ đến chuyện báo thù cho sư huynh ngươi.

Bản tính của Thái Cổ Ma Viên vốn hung bạo, cũng rất khó chung sống. Phong Vân Vô Kỵ vốn từng cứu giúp Thái Cổ Ma Viên, sau đó lại vài lần truyền công, nhờ vậy mới thu phục được sinh vật khó thuần hóa như nó. Mặc dù Thái Cổ Ma Viên đã ở tại Kiếm vực rất lâu, nhưng phần lớn là ở trong lòng đất, ngoại trừ Trì Thương là đệ tử của Vô Kỵ thường hay chơi đùa với nó, còn lại đám người Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cũng rất ít khi giao tiếp. Nó chỉ biết được đại khái hai người này và Vô Kỵ là bạn chứ không phải địch, cho nên cũng sẽ không phục tùng Độc Cô Vô Thương.

Có điều sau khi Ma Viên này tu luyện được Bát Cửu huyền công, linh tính đã trở nên thông suốt. Dựa theo tính tình trước đây, khi bị Cửu U ma thần kích động nhất định nó sẽ ra tay, bất kể đối phương có bao nhiêu người. Nhưng lúc này nghe thấy Độc Cô Vô Thương nói mục đích chuyến này là bảo vệ sư tôn an toàn, Viên Tề Thiên vốn đang định phát tác đột nhiên yên tĩnh lại. Răng nanh của nó lại rút vào trong khoang miệng, bộ lông nhô ra bên ngoài cơ thể cũng trở về trong lỗ chân lông. Trong cặp mắt đỏ tươi, khí tức hung bạo cũng nhạt đi không ít, có điều cặp mắt kia vẫn như cũ nhìn theo bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ, hai cánh tay hơi cong lên, dường như chỉ cần tình hình không ổn là sẽ ra tay đánh một trận.

Thấy Viên Tề Thiên an tĩnh lại, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cuối cùng thở phào một hơi. Thái Cổ Ma Viên tuy mạnh, nhưng đối mặt với hàng ngàn vạn Cửu U ma thần, kết quả cũng chỉ có một chữ chết. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ từng bước đi về phía trước, Độc Cô Vô Thương rất lo lắng, nhưng lại không dám ra tay vì sợ rằng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn. Quan trọng hơn là với thực lực của Phong Vân Vô Kỵ, không phải Độc Cô Vô Thương muốn nhúng tay là được.

"Không cần lo lắng, với thực lực của Vô Kỵ, dù không phải là đối thủ Chủ Thần thứ mười bốn cũng chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng." - Ở bên cạnh, Tây Môn Y Bắc mặc một bộ áo trắng, một tay cầm thiết kiếm, như một pho tương điêu khắc đột nhiên dùng tâm thần truyền âm với Độc Cô Vô Thương.

"Thế nào?" - Độc độc nghiêng đầu qua.

Tây Môn Y Bắc hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ: "Ngài tu luyện là phòng ngự, ta tu luyện là tấn công, cảm giác của ta đối với Vô Kỵ nhạy bén hơn ngài một chút… Lần này Vô Kỵ trở về, lại gây cho ta một cảm giác rất kỳ quái…"


Ngẩng đầu liếc nhìn bóng trắng phía trước, Tây Môn Y Bắc nói: "Rất khó nói rõ."

Sắc mặt Độc Cô Vô Thương cũng trầm tư.

Phía sau Độc Cô và Tây Môn Y Bắc mấy vạn dặm, ba người Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ thu liễm thánh lực của bản thân, lơ lửng trên bầu trời phía đông Ma Giới. Ba người từ xa xa ngóng nhìn tây bắc Ma Giới, giữa đôi lông mày hiện lên vẻ lo lắng.

- Bọn họ cách quá xa, đã vượt qua phạm vi cho phép mượn lực lượng thánh thú.

Huyền Vũ Chí Tôn vẻ mặt nhân hậu nhìn về phương xa, lo âu nói:

- Ở nơi đó, lực lượng chúng ta có thể phát huy ra cũng không mạnh hơn Tây Môn và Độc Cô bao nhiêu.

- Mặc dù thực lực của Chủ Thần thứ mười bốn rất mạnh mẽ, nhưng dù sao vẫn chưa phải là Chủ Thần. Có Độc Cô, Tây Môn và Vô Kỵ ba người hỗ trợ lẫn nhau, chống lại Chủ Thần thứ mười bốn chưa chắc đã không có đường sống. Nếu như bọn họ thấy tình thế không ổn, có thể lập tức rút ra thì rất tốt. Chỉ hi vọng bọn họ sẽ không khiến cho Hắc Ám Chủ Thần chú ý, nếu không…

Nếu không thì thế nào, Bạch Hổ Chí Tôn không nói ra, nhưng ba người đều hiểu. Chủ Thần thứ mười bốn mặc dù mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng chưa phải là Chủ Thần. Toàn bộ Thái Cổ không thể tiêu diệt được Chủ Thần thứ mười bốn, không phải bởi vì hắn nắm giữ lực lượng giết chóc, mà là vì hắn có khả năng miễn dịch đối với thánh lực của Tứ Tượng đại trận, sau đó lại đột nhiên lĩnh ngộ được lực lượng thời gian. Điều trước khiến cho Tứ Tượng đại trận vốn là chỗ dựa của Thái Cổ ngăn cản chư thần hoàn toàn mất đi ưu thế, còn điều sau lại khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn dù lâm vào nghịch cảnh cũng có thể ung dung rút đi, gần như đứng vào thế bất bại. Nhưng nếu nói riêng về uy lực và cường độ năng lượng, Chủ Thần thứ mười bốn vẫn không thẩ nào so sánh với Hắc Ám Chủ Thần đã ngồi lên ngôi vị của thần.

Trong trí nhớ của ba vị Chí Tôn, ít nhất Chủ Thần thứ mười bốn vẫn còn chưa khai sáng quốc độ của hắn.

- Vô Kỵ chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì. Chúng ta tạm thời ở đây lược trận, chỉ cần cơ hội cho phép, lập tức ra tay phối hợp với Vô Kỵ đối phó Chủ Thần thứ mười bốn.

Chu Tước đầu đội mũ phượng, cả người đỏ như lửa ngóng nhìn phương xa nói.

Sau khi Phong Vân Vô Kỵ nhảy xuống dốc núi Kiến các, Viên Tề theo sát phía sau, Tây Môn và Độc Cô cũng rời đi, cả Kiếm các chỉ còn lại Thánh Giả và Cổ Vu. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Hai người nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự lo lắng. Ba vị Chí Tôn mới thất bại không lâu, Phong Vân Vô Kỵ lại bởi vì cái chết của Trì Thương mà hóa thành tóc trắng, ôm lấy thi thể Trì Thương đi về hướng Ma Giới. Không có Tứ Tượng đại trận, một khi Chủ Thần ra tay, tất cả cao thủ đỉnh cấp của Thái Cổ đến đó sẽ chỉ có đi mà không có về, đến lúc đó…


- Ai!

Thánh Giả thở dài một tiếng:

- Chúng ta cũng đi thôi. Nếu như Vô Kỵ, Độc Cô và Tây Môn thật sự gặp chuyện không may, vậy…

Cổ Vu gật đầu một cái:

- Hi vọng có thể đến kịp trước khi Vô Kỵ nhập ma, đưa bọn họ về Thái Cổ.

Trên đỉnh dốc, Thánh Giả phất áo bào một cái, một ngón tay bên dưới trường bào nhẹ nhàng chỉ vào hư không. Nhìn thấy hai người sắp theo sau Tây Môn và Độc Cô đi đến Ma Giới, bên dưới chân núi, một tên pháp tu mặc áo bào xanh vẻ mặt nghi hoặc, vẫn luôn chú ý hành động của Thánh Giả và Cổ Vu bỗng lo lắng kêu lên:

- Thánh Giả đại nhân, Cổ Vu đại nhân, xin chờ một chút!

Trên đỉnh dốc, Thánh Giả đang định bước vào trong thông đạo không gian hình vòm mở ra trước người, nghe vậy không khỏi quay đầu lại, kinh ngạc nói:

- Uyên Nguyên?

Tên pháp tu gọi là Uyên Nguyên kia nhảy lên một pháp khí, vội vàng bay về hướng đỉnh núi. Sau khi lên đến đỉnh dốc, y vội vã thi lễ với Thánh Giả và Cổ Vu một cái, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng hỏi:

- Hai vị đại nhân, chuyến này có phải là định đi đến Ma Giới?

Biểu tình kỳ lạ của Uyên Nguyên nhất thời khiến trong lòng Thánh Giả nổi lên nghi hoặc:

- Đúng vậy.

- Xin hỏi hai vị đại nhân, chuyến này có phải là lần thứ ba đi vào không gian Ma Giới hay không?

Uyên Nguyên chậm chạp không nói rõ nguyên nhân giữ hai người lại, ngược lại hỏi một chuyện chẳng liên quan chút nào.


Thấy Thánh Giả lại gật đầu, vẻ mặt của tên pháp tu gọi là Uyên Nguyên kia vui mừng, sau đó chắp hai tay nhìn trời nói:

- Pháp Tổ ở trên cao, bây giờ đệ tử Uyên Nguyên theo lệnh truyền lời lại.

Cổ Vu và Thánh Giả nghe vậy liền động dung, không hẹn mà cùng lên tiếng:

- Có phải là Pháp Tổ có lời lưu lại?

- Trước khi bày bát quái, sư tôn đã từng để lại lời cho đệ tử, bảo đệ tử chuyển một câu nói cho Thánh Giả đại nhân.

Nói đến đây, Uyên Nguyên dừng lại một chút, trong đầu nhớ lại tình cảnh lúc trước, sau đó cố gắng bắt chước giọng nói của Pháp Tổ:

- Đồ đệ của ta, khi ngươi nghe được tin này, nếu như đệ tử của Vô Kỵ đã qua đời, Kiếm Thần hóa thành tóc trắng, hãy lập tức lấy ra phong thư thứ ba mà ta để lại cho ngươi, sau đó làm như trong thư nói, như vậy có thể cứu vãn kiếp nạn nhập ma của Kiếm Thần.

Nghe được những lời này của Uyên Nguyên, tâm thần của hai người Thánh Giả và Cổ Vu đều nhảy loạn. Không chỉ hai người, trên mặt Uyên Nguyên cũng hiện ra vẻ không thể tin. Pháp Tổ Phục Hy bày bát quái trong hư không, trước khi ngã xuống đã để lại rất nhiều bố trí. Tất cả mọi thứ hiển nhiên đều giống như lời tiên đoán của Pháp Tổ, ngay cả cái chết của Trì Thương, Vô Kỵ tóc trắng. Năng lực này đã đạt đến một loại cảnh giới gần như tương đương với thần.

Cảnh giới của Pháp Tổ hiển nhiên đã vượt xa khỏi tất cả mọi người. Theo như mọi người thấy, cho dù Pháp Tổ Phục Hy không thể thành thần, nhưng những bố trí mà ngài để lại so với thần càng khó tưởng tượng hơn, càng làm người ta kính ngưỡng. Là người chứng kiến, ba người dĩ nhiên biết rõ một chuỗi sự kiện xảy ra tại Thái Cổ, mà chính vì tận mắt nhìn thấy nên càng khiến cho tâm linh bị kích động hơn.

Tâm tình vốn đang lo lắng liền tan biến. Nếu tất cả đều nằm trong lời tiên đoán của sư tôn, Thánh Giả biết rõ chuyến này hẳn là Vô Kỵ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Việc khẩn cấp trước mắt là tìm ra phong thư thứ ba do Pháp Tổ để lại.

Pháp Tổ đã để lại cho Thánh Giả mấy phong thư, nhưng trước đó lại nhờ pháp tu khác truyền lời xuống: khi thời gian chưa tới, tuyệt đối không được tự mình mở xem, nếu không nhất định sẽ có đại họa.

Mà Thánh Giả vẫn luôn cẩn thận làm theo. Phong thư vẫn luôn ở trong tay của y, chỉ cần mở ra xem một chút là có thể biết được toàn bộ bố trí của Pháp Tổ, nhưng trước giờ Thánh Giả chưa từng có ý nghĩ này. Từ sau Pháp Tổ, thuật tiên đoán đã thất truyền trong nhân tộc.

Thánh Giả tuy là đệ tử thân truyền của Pháp Tổ, nhưng cũng không có thiên phú tu luyện năng lực này. Nhưng đối với nó, y ít nhiều cũng có một chút hiểu biết.

Đạo của tiên đoán rất kỳ diệu, bình thường một hành động không quan trọng, rất có thể sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, từ đó thay đổi toàn bộ kết quả của lời tiên đoán.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH):tungxen:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận