"Ầm ầm!"
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, từng khối vẫn thạch sáng ngời rơi xuống cách Xi Vưu không xa. Lửa thiêng dày đặc bốc lên trời, thánh quang mãnh liệt chiếu rọi thân thể y thành nửa sáng nửa tối.
- Giết!
- Giết!
Những tiếng la giết mang theo tiếng nổ ầm ầm truyền vào trong tai. Trong chiến trường rộng lớn và hỗn loạn này, tâm cảnh của Xi Vưu đột nhiên trở nên vô cùng bình lặng, tất cả mọi thứ dường như đều rời khỏi y, trở nên rất xa xôi.
"Đây không phải trận chiến của ta. Ta chỉ muốn làm một chuyện, đó là giết một người… hoặc có thể nói là một vị thần." – Trong khói lửa dày đặc chiếu rọi, tâm cảnh của Xi Vưu trở nên bình tĩnh chưa bao giờ có. Trận chiến quy mô lớn trước mắt cũng không liên quan đến y, ý niệm trong đầu y lại trở nên rõ ràng chưa từng thấy.
Áo bào xám lay động, Xi Vưu cất bước vượt qua đại quân yêu ma như thủy triều, tiến thẳng về hướng trận doanh Quang Minh.
Một lúc sau, không gian ở trung tâm chiến trường chợt dao động kịch liệt. Ánh sáng lóe lên, Xi Vưu, Ma Đế Hoàng và một tên Chủ Thần phân thân đột nhiên biến mất khỏi trung tâm vũ trụ.
"Ầm!"
Phía bên kia, trong chiến trường cách Hư Vô Chi Quân mấy trăm triệu năm ánh sáng, Đệ Nhất phân thần đạp mạnh một chân xuống. Hư không rung động, những mảng mây đen dày đặc từ bốn phía hội tụ về phía hắn như ngựa hoang lao nhanh. Trong ma khí dày đặc, thấp thoáng có thể thấy được những khúc xương yêu ma to lớn trắng hếu trôi nổi trong thủy triều ma khí cuồn cuộn, va chạm vào nhau phát ra tiếng giòn giã.
Đệ Nhất phân thần đạp lên thi thể một tên yêu ma to lớn cao hơn sáu mươi trượng, ngẩng đầu nhìn lên trời, trông thấy từng khối vẫn thạch sáng tối mang theo tiếng rít chói tai từ bầu trời rơi xuống. Sau mỗi khối vẫn thạch từ bầu trời rơi xuống đều có một tên Chủ Thần phân thân mang theo ánh sáng hoặc bóng tối, từ trong hư không chậm rãi đứng dậy.
"Đây là chiến trường thuộc về ta." - Đệ Nhất phân thần ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng hưng phấn kêu lên, bản tính thích giết chóc trời sinh của yêu ma trong máu hắn đang gào thét. Vài tiếng loẹt xoẹt vang lên sau lưng, hai mảng máu thịt nứt ra, phía sau dòng máu bắn tung tóe là hai chiếc cánh ác ma màu đen dữ tợn từ sau lưng mở rộng. Đôi cánh thịt đầy máu không ngừng kéo dài, không ngừng trưởng thành, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn mở rộng đến năm sáu trượng.
"Rắc rắc!"
Tiếng xương cốt giòn giã liên tục vang lên trong thân thể Đệ Nhất phân thần. Thân thể hắn liên tục vươn cao, hai chiếc sừng màu đen uốn lượn dần dần từ dưới da đầu nhô lên. Chủ Thần phân thân đầy trời hạ xuống, cùng với Quang Ám thần lực dao động hỗn loạn, tất cả đã trở thành thứ tốt nhất để che giấu khí tức của hắn. Không còn gì e ngại, hắn cuối cùng đã lộ ra bản thể yêu ma của mình.
- Gào!
Đệ Nhất phân thần bỗng ngẩng mặt gầm lên một tiếng, đôi cánh ác ma dài sáu trượng mở rộng, dưới chân nhún một cái, lập tức hóa thành một bóng đen mơ hồ bắn ra, không ngừng qua lại như con thoi trong đại quân của thần ma. Nơi bóng đen đi qua, từng tên thiên sứ và ác ma không hề báo trước đột ngột nổ tung.
Từ bầu trời nhìn xuống, trên chiến trường rộng lớn hình chữ S ở trung tâm vũ trụ, ánh sáng và bóng tối hoàn toàn đan xen vào nhau. Trong chiến trường nhấp nhô như nước mênh mông, vô số phân thân của Quang Minh Chủ Thần toàn thân sáng rực và Hắc Ám Chủ Thần toàn thân bốc cháy lửa vực sâu gầm lên, chung quanh bọn chúng là thi thể của đám yêu ma và thiên sứ chất đống thành sông, theo dao động thần lực trôi nổi trong hư không đen kịt. Mất đi trái tim thiên sứ, những thiên sứ này không thể thông qua cánh cổng Thiên Đường để hồi sinh, chỉ còn lại lông vụn và chân tay cụt văng khắp trời cao. Giữa các Chủ Thần phân thân cao lớn, vô số lĩnh vực các loại lần lượt lóe lên trong hư không, mỗi lần tỏa ra đều có rất nhiều yêu ma và thiên sứ đột ngột biến mất, khi những yêu ma và thiên sứ này xuất hiện lần nữa thì đã là thi thể vỡ nát.
Chủ Thần gia nhập trên diện rộng khiến cho chiến tranh giữa Thiên Đường và Ma Giới hoàn toàn thăng cấp, giết chóc và tử vong vô tận sinh ra rất nhiều lực lượng hỗn loạn. Dưới hàng tỉ quy tắc dẫn dắt, những lực lượng này lại hội tụ vào trong cửu tinh, khiến cho lực lượng của cửu tinh càng mạnh mẽ hơn. Mà sự mạnh mẽ của cửu tinh lại ảnh hưởng đến cân bằng của vũ trụ, khiến cho vũ trụ này càng thêm hỗn loạn.
- Gào!
Tại tây bắc Ma Giới, một tiếng gầm ẩn chứa áp lực to lớn vang lên từ trong bóng tối bao phủ trời đất, cuồn cuộn truyền đi. Trong bóng tối, thần thể hoàng kim do Chủ Thần thứ mười bốn hóa thành không ngừng vươn cao. Lực lượng giết chóc hùng hậu từ các nơi trong vũ trụ tràn đến, tập trung vào trong cơ thể hắn.
"Đùng!"
Tại trung tâm tây bắc Ma Giới, bên ngoài bóng tối bao phủ trời đất, ở dưới mặt đất nứt ra, những tia sét màu vàng to khoảng bằng miệng chén, ẩn chứa lực lượng hủy diệt lóe lên trong bóng tối. Nơi này đã hóa thành một khu vực nguy hiểm, không một yêu ma nào dám tới gần, chỉ dám đứng cách mười mấy dặm ngóng nhìn. Ngay lúc này, một cặp mắt hoàng kim bỗng mở ra từ trong bóng tối vô tận, nhìn về sâu trong bầu trời.
- Gào!
Trong tiếng gầm rung trời, những không gian lân cận bên ngoài Ma Giới đột nhiên tan rã. Vô số sinh vật sống trong không gian kêu lên thảm thiết, bị lực lượng mạnh mẽ do không gian nổ tung ném vào trong hư không, sau đó bị mảnh vụn không gian chia cắt, thi thể bị vết nứt không gian bao trùm, biến mất không còn thấy. Cặp mắt hoàng kim của Chủ Thần thứ mười bốn liên tục nhìn về mấy hướng, nơi ánh mắt nhìn tới, những không gian bình thường tính ổn định không cao này dường như không chịu nổi áp lực vô hình, ào ào tan vỡ.
Một lúc sau, khi Chủ Thần thứ mười bốn nhắm mắt lại, không gian tan vỡ cũng không tiếp tục lan ra, tất cả lại khôi phục yên tĩnh. Nhưng tất cả sinh linh tận mắt nhìn thấy cảnh này đều biết, đây chỉ là sự yên tĩnh trong khoảnh khắc, rất nhanh bão táp sẽ lại kéo đến.
Giữa trung tâm vũ trụ và không gian Thái Cổ.
"Ầm!"
Một lực lượng mạnh mẽ đánh lên vách chắn không gian, Cửu U ma khí cuồn cuộn từ hư không bên ngoài tràn vào, phá ra một lỗ hổng to lớn trên vách chắn. Sau đó chợt nghe một tiếng kêu lớn, một tên Cửu U ma thần vung vẩy trường kích sấm sét từ trong hư không tối đen bay đến.
"Ầm!"
Ngay khi bàn chân to lớn đạp xuống trên mặt đất không gian bình thường này, tên Cửu U ma thần kia không khỏi giật mình. Trước mặt hắn là năm tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ, khí tức cuồn cuộn như thủy triều đang đứng khoanh tay, mái tóc dài đen nhánh sau đầu tản ra trong gió. Năm người này dường như đã sớm đợi ở đây.
- Chúng ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Năm tên cao thủ Thái Cổ lớn tiếng nói, ánh mắt sáng ngời. Sau khi nói xong những lời này, năm người liền từ dưới đất vọt lên, bắt đầu phát động tấn công, như tia chớp lao về phía tên Cửu U ma thần kia.
Năm đấu một, kết quả chiến đấu không cần nói cũng biết.
Cảnh tượng tương tự củng diễn ra trong những không gian bình thường khác. Những tên Cửu U ma thần đáp xuống đều phải đối mặt với ít nhất năm cao thủ Thần cấp hậu kỳ trở lên. Các cao thủ Thái Cổ đều áp dụng phương thức tập trung ưu thế về sức mạnh để tiêu diệt từng phần. Số lượng của đại quân Thần cấp hậu kỳ Thái Cổ vốn kém xa số lượng Cửu U ma thần mà Ám Cát Cổ Đức mang vào hư không, đây là nguyên nhân mà đám nhân tộc Thái Cổ buộc phải lựa chọn kế sách này, đây cũng là phương pháp tốt nhất.
Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đã ra lệnh cho đại quân Thần cấp hậu kỳ, sau khi năm người giết chết một tên Cửu U ma thần, chỉ điều tức một lúc rồi lập tức đi đến không gian lân cận hội hợp với tộc nhân, liên thủ tấn công Cửu U ma thần trong không gian khác. Tất cả hành động không cầu lập công, chỉ cầu không xảy ra sơ xuất, giết chết nhiều Cửu U ma thần nhất đồng thời giảm thương vong đế mức thấp nhất.
- Đến rồi.
Trong hư không, Độc Cô Vô Thương mặc áo xanh và Tây Môn Y Bắc ngừng lại bên ngoài một không gian khá lớn. Dựa theo tin tức mà Phong Vân Vô Kỵ đưa cho, không gian này sẽ có rất nhiều Cửu U ma thần đi đến.
"Ầm!"
Ở bên cạnh, Tây Môn Y Bắc mặc áo trắng không nói lời nào, ngay cả trường kiếm cũng không rút ra, trực tiếp chém một nhát vào vách chắn không gian trước người. Trong tiếng nổ vang to lớn, một vết nứt to lớn dài mấy cây số bỗng xuất hiện trước mặt, hai người đồng thời bước vào bên trong.
Một lúc sau.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lớn như vũ trụ sơ khai, toàn bộ không gian bỗng chìm vào trong một mảng bóng tối vô tận. Từ nơi sâu nhất trong bóng tối, một luồng ánh sáng trắng nóng rực như sao băng đột ngột phá vỡ bóng đêm, giống như muốn chia trời đất này ra làm hai. Khi ánh sáng tan đi, trong không gian này đã có thêm thi thể của mấy trăm tên Cửu U ma thần.
Đứng trước một kiếm đơn giản của Tây Môn Y Bắc, tất cả Cửu U ma thần căn bản không có sức phản kháng, lập tức bị giết chết. Sau khi làm xong những chuyện này, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương liền vội vã phá vỡ không gian bay đi, từ đầu đến cuối cũng chỉ dừng lại trong không gian này chưa đủ thời gian nửa nén nhang.
Trong hư không xa xôi, Ám Cát Cổ Đức đứng giữa hư vô, bên cạnh là hai tên Cửu U ma thần khác. Kế hoạch đã thực thi được một thời gian, dựa vào giao ước với đám Cửu U ma thần, những tình huống xảy ra trong các không gian đều lần lượt phản hồi vào trong đầu hắn. Khí tức của Cửu U ma thần liên tục biến mất trong cảm ứng khiến cho sắc mặt của hắn lúc sáng lúc tối. Vào giờ phút này hắn biết mình đã bị lừa, toàn bộ kế hoạch dường như đã bị đối phương biết được. Nhân tộc Thái Cổ đang tập trung ưu thế về sức mạnh để tiêu diệt từng phần, làm suy yếu lực lượng của mình, đây là điều hắn tuyệt đối không cho phép.
"Tất cả Cửu U ma thần lui ra khỏi không gian, kế hoạch dừng lại giữa chừng!" – Giọng nói giận dữ và vang dội vang lên trong đầu tất cả Cửu U ma thần. Trong thời gian rất ngắn Ám Cát Cổ Đức đã đưa ra quyết định mới.
"Kiếm Thần không có ở đây, bản tọa muốn xem thử rốt cuộc là kẻ nào đang chỉ huy những nhân tộc Thái Cổ này!" – Hai bàn tay của Ám Cát Cổ Đức nắm lại thật chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lòng bàn tay phát ra tiếng xương cốt lốp đốp giòn giã. Mặc dù chẳng biết vì sao kế hoạch lại bại lộ, khiến cho rất nhiều Cửu U ma thần tổn thất trong thời gian ngắn, nhưng hắn cũng từ trong đó thu được một tin tức quan trọng, đó là Thái Cổ Kiếm Thần cũng không có mặt trong đám đại quân Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ này.
"Ầm ầm ầm!"
Sau khi Ám Cát Cổ Đức ra lệnh, đám Cửu U ma thần lập tức phá vỡ vách chắn không gian, nhanh chóng tụ tập về hướng Ám Cát Cổ Đức.
- Tất cả tộc nhân lập tức tập hợp lại, ma tộc hình như đã có hành động mới!
Hành động đột ngột của đám Cửu U ma thần rất nhanh khiến cho Độc Cô Vô Thương chú ý. Y khẽ chau mày, sau đó lập tức triệu tập những tộc nhân rải rác trong các không gian.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ rời đi, tuy nói là giao đại quân Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ cho hai người phụ trách, nhưng người thật sự chịu trách nhiệm vẫn là Độc Cô Vô Thương. Tây Môn Y Bắc chủ yếu là dùng lực công kích kinh khủng của mình để trợ giúp Độc Cô Vô Thương mà thôi.
Sau khi mệnh lệnh của Độc Cô Vô Thương phát ra sau không lâu, từ bốn phương liền vang lên tiếng tay áo tung bay. Chỉ trong chớp mắt, vô số cao thủ Thái Cổ đã tụ tập lại trước mặt Độc Cô Vô Thương.
- Đại nhân!
Mọi người cung kính nói:
- Đã xuất hiện tình huống mới sao?
- Ừ.
Độc Cô Vô Thương gật đầu:
- Bên phía Ma Giới hình như đã phát hiện ra hành động của chúng ta, đồng loạt triệu hồi tất cả Cửu U ma thần. Kế hoạch ban đầu đã không thể thực hiện nữa. Tất cả mọi người hãy tụ tập với nhau, phòng ngừa bị Ma Giới phản công!
- Đại nhân, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Một tên nhân tộc Thái Cổ hỏi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Độc Cô Vô Thương suy nghĩ một chút, sau đó nói một cách quả quyết:
- Đuổi giết.
Hành động này mặc dù có phần mạo hiểm, nhưng trong lòng Độc Cô Vô Thương lại có một vương bài khác, đó là trước khi Phong Vân Vô Kỵ rời đi từng nói, nếu như cần thiết hắn tùy thời sẽ xuất hiện.
Đợi sau khi tất cả mọi người tụ tập lại, dưới sự thống lĩnh của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, mọi người liền men khí tức của đám Cửu U ma thần lưu lại, cuồn cuộn tiến về phía trước.
Hành động của Ma Giới rất kỳ lạ. Một tên Cửu U ma thần vẫn luôn quanh quẩn phía trước mọi người, không đi xa cũng không tiến vào phạm vi công kích của đám người Thái Cổ, vẫn luôn di chuyển ở trước mặt bọn họ.
"Hành động của Ma Giới có vẻ khác thường. Tên Cửu U ma thần kia hình như là đối phương cố ý để lại dẫn đường cho chúng ta." - Độc Cô Vô Thương dùng ý thức nói với Tây Môn Y Bắc: "Lát nữa hãy cẩn thận một chút!"
"Không cần lo lắng!" – Giọng nói của Tây Môn Y Bắc nhanh chóng vang lên trong đầu Độc Cô Vô Thương, trong thanh âm không hề dao động, lộ ra một sự bình tĩnh khác thường.
Một lúc sau, mấy chục vạn đại quân Thái Cổ dừng lại trước một không gian rộng lớn. Không gian tương đối ổn định này phát ra dao động ma khí nồng nặc. Sau khi tên Cửu U ma thần dẫn đường cho mọi người đi đến nơi này liền chui vào trong không gian, biến mất không còn thấy. Tại khoảnh khắc này, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc bỗng cảm nhận được khí tức của Ám Cát Cổ Đức, mà đám nhân tộc Thái Cổ cũng cảm nhận được khí tức của Cửu U ma thần.
Bên trong không gian.
Mái tóc dài đen nhánh của Ám Cát Cổ Đức bay phất phơ. Khi đại quân Thái Cổ đến bên ngoài không gian, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chăm chú lên bầu trời. Lúc Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cảm nhận được Ám Cát Cổ Đức, Ám Cát Cổ Đức cũng đồng thời cảm nhận được hai nhân vật mạnh mẽ nhất trong đám nhân tộc Thái Cổ này.
Chung quanh hắn là vô số Cửu U ma thần đứng trên mặt đất rộng lớn, toàn thân ma khí cuồn cuộn, dưới lớp vảy đen kịt có những tia chớp màu đen bắn ra bốn phía, giống như tùy thời chuẩn bị ra tay.
"Hừ, trước tiên cứ tiêu diệt các ngươi, hai cánh tay trái phải của Kiếm Thần, cũng xem như là lễ vật mà ta trả lại cho hắn." – Ngay khi cảm nhận được khí tức của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, con ngươi Ám Cát Cổ Đức đột nhiên co lại, sâu trong mắt lóe lên một vệt sát ý cực kỳ lạnh lẽo. Khí tức của đối phương mặc dù mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là không thể đối phó. Dựa vào số lượng Cửu U ma thần động đảo phía sau, cộng thêm năng lực của bản thân, Ám Cát Cổ Đức hoàn toàn tự tin có khả năng đánh bại đối phương.
Khi ý niệm trong lòng Ám Cát Cổ Đức đang xoay chuyển, biến hóa chợt xảy ra.
"Ầm!"
Trong tiếng vang lớn long trời lở đất, toàn bộ không gian đều rung chuyển kịch liệt, mặt đất dưới chân như muốn nứt ra. Một mảng ánh sáng trắng chói mắt đột ngột từ trong hư không chiếu đến.
"Rắc rắc!"
Trong ánh mắt của Ám Cát Cổ Đức và đám Cửu U ma thần, sau khi ánh sáng trắng chói mắt kia phát ra, một vết nứt to lớn bỗng nhanh chóng mở rộng về hai bên, trong nháy mắt đã tạo thành một lỗ thủng mấy ngàn cây số không thể tưởng tượng. Phía sau lỗ thủng này, một tên nam tử áo trắng tóc trắng đang đứng ở hàng đầu, mái tóc dài phất phơ, sau lưng là đại quân Thần cấp hậu kỳ đông đảo của Thái Cổ. Ánh sáng trắng chói mắt vừa rồi hiển nhiên là từ trong tay tên nam tử áo trắng tóc trắng kia phát ra.
"Ầm!"
Ngay khi nhìn thấy Tây Môn Y Bắc, trái tim Ám Cát Cổ Đức đột nhiên khẽ nhảy lên. Mới vừa rồi khi nhìn thấy Tây Môn Y Bắc cúi đầu, thiếu chút nữa hắn lầm tưởng Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên trở lại. Nhưng tâm tư của hắn vừa mới bình tĩnh, biến động lại nổi lên.
Không chừa thời gian cho đám Cửu U ma thần suy nghĩ, Tây Môn Y Bắc bỗng ngẩng đầu lên, trường kiếm trong tay lại xuất ra.
"Ầm!"
Không ai thấy rõ Tây Môn Y Bắc ra tay như thế nào, đợi đến khi mọi người phát giác ra, cả trời đất đã chìm vào trong một mảng bóng tối vô tận. Một luồng sáng trắng còn chói mắt hơn gấp trăm ngàn lần so với mặt trời đột ngột lóe lên từ trong bóng tối, kéo theo một chiếc đuôi lửa lấp lánh như sao băng trong hư không, chém mạnh về phía Ám Cát Cổ Đức. Gần như ngay khi cảm nhận được khí tức của Ám Cát Cổ Đức, Tây Môn Y Bắc liền tập trung công kích vào tên thống lĩnh của Cửu U ma thần này.
Sắc mặt Ám Cát Cổ Đức trở nên trắng bệch. Trong ánh mắt của của hắn, đông đảo Cửu U ma thần ngăn cản ở phía trước giống như bẻ gãy cành khô, bị ánh sáng trắng kia đánh thành mảnh vụn. Dưới một kiếm này, nhiều Cửu U ma thần như vậy lại không có cả cơ hội phản kháng. Chỉ trong nháy mắt, luồng ánh sáng trắng chói mắt nhanh hơn cả suy nghĩ kia đã vượt qua tầng tầng không gian, chém xuống đỉnh đầu Ám Cát Cổ Đức, ánh sáng nóng rực chiếu rọi thân hình hắn thành một màu trắng bệch.
- Ha!
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập trong lòng. Trước khi một kiếm của Tây Môn Y Bắc chém đến, Ám Cát Cổ Đức cuối cùng hét lớn một tiếng, một tờ khế ước cổ xưa trong đầu tỏa ra ánh đỏ đầy trời. Mượn sức mạnh của khế ước, hắn điên cuồng hút lấy lực lượng trong người vô số Cửu U ma thần. Cửu U ma khí cuồng bạo trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể hắn. Không hề dừng lại, tại khoảnh khắc trước khi một kiếm của Tây Môn Y Bắc chém vào người, Ám Cát Cổ Đức cuối cùng đã thi triển tuyệt học thành danh của mình, Tuyệt Đối lĩnh vực.
Một mảng ánh sáng đen kịt như tia chớp tỏa ra từ trong bàn tay giơ cao quá đỉnh đầu của Ám Cát Cổ Đức, trong nháy mắt đã bao trùm thân hình hắn vào bên trong, sau đó hóa thành một hố đen giống như có thể hút hết tất cả ánh sáng.
Từ khi Tây Môn Y Bắc xuất kiếm lần thứ hai đến khi Ám Cát Cổ Đức thi triển Tuyệt Đối lĩnh vực, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, sau đó một kiếm kinh khủng kia của Tây Môn chém mạnh xuống Tuyệt Đối lĩnh vực của Ám Cát Cổ Đức.
Mặt đất liên tiếp rung chuyển ba lần, mà Tuyệt Đối lĩnh vực của Ám Cát Cổ Đức cũng liên tục biến ảo ba lần, màu sắc càng ngày càng nhạt. Sau khi lực lượng một kiếm kia của Tây Môn Y Bắc hoàn toàn bị hấp thu, Tuyệt Đối lĩnh vực cũng lập tức tan vỡ. Ánh sáng lóe lên trong hư không, thân hình Ám Cát Cổ Đức lại hiện ra. Hắn lau vết máu bên khóe miệng, một tay chỉ vào Tây Môn Y Bắc bên ngoài lỗ hổng, giận dữ hét lên:
- Giết chết hắn!
- Gào!
Đông đảo Cửu U ma thần cuối cùng đã phản ứng lại, gầm lên một tiếng, sau đó lập tức ra tay. Cửu U ma khí có tính hủy diệt từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, tràn về hướng đại quân Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ nơi lỗ hổng.
"Đùng!"
Vô số Cửu U ma thần đồng thời ra tay khiến cho gió mây biến hóa, trên bầu trời sấm chớp đùng đùng. Nơi Cửu U ma khí hùng hậu đi qua, những vết nứt không gian màu đen liên tục hiện ra rồi biến mất.
Bên ngoài lỗ hổng, sắc mặt của đám cao thủ Thần cấp hậu kỳ Thái Cổ trầm xuống, chân khí trong cơ thể dâng trào. Bọn họ đang muốn toàn lực phản kháng, đột nhiên phát giác một bóng xanh lóe lên trước mắt, một bóng người đã vượt lên phía trước:
- Để cho ta!
Lời vừa dứt, Độc Cô Vô Thương đã chắn ngang phía trước mọi người, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ kiên nghị.
"Keng!"
Trong tiếng ngân rung trời, ống tay áo của Độc Cô Vô Thương tung bay, đồng thời một chân bước lên phía trước, Vô Cực kiếm đạo khổ luyện trong năm tháng dài đằng đẵng đã xuất ra.
"Ong!"
Trường kiếm khẽ rung lên, từ trong tay Độc Cô Vô Thương hóa thành một vệt sáng nhàn nhạt, theo tay phải của y như rồng bay phượng múa, vẽ nên một vết tích hình chữ S trong hư không. Ngay khi vết tích hình chữ S thành hình, trời đất chợt ảm đạm đi không ít, còn vết kiếm kia lại nhanh chóng xoay tròn, khoách triển đến toàn bộ không gian.
Từ phía trên nhìn xuống, một đồ án to lớn tương tự với thái cực đồ đột nhiên mở rộng đến toàn bộ trời đất. Thứ duy nhất khác biệt với thái cực đồ là đồ án này không có hai viên mắt cá thái cực tương ứng.
Trong không gian, Cửu U ma khí cuồn cuộn tràn đến nhanh chóng đụng phải Vô Cực kiếm đạo do Độc Cô Vô Thương phát ra. Cửu U ma khí cuồng bạo như muốn hủy diệt trời đất, nhưng khi vừa chạm vào vết tích hình chữ S kia lại giống như đụng phải một không gian khác chẳng biết dẫn đến nơi nào. Sau khi Cửu U ma khí cuộn trào đánh vào trong đó liền biến mất không còn bóng dáng, cũng không gây nên một chút sóng lớn nào. Vết tích hình chữ S to lớn lại xoay chuyển, hút sạch Cửu U ma khí cuồng bạo giống như cá voi hút nước.
- Tây Môn, tới phiên ngươi!
Hai tay áo bào của Độc Cô Vô Thương tung bay kịch liệt. Trong lúc nói chuyện, một bàn tay của y cũng đồng thời đặt lên vai trái của Tây Môn Y Bắc, sau đó Cửu U ma khí cuồn cuộn như sông biển truyền vào trong cơ thể Tây Môn Y Bắc. Khí tức của Tây Môn Y Bắc vốn có phần suy yếu, sau khi Cửu U ma khí mênh mông này tràn vào trong cơ thể, sắc mặt lập tức trở nên hồng nhuận.
"Ầm!"
Tây Môn Y Bắc bước ra một bước. Sau khi đám Cửu U ma thần phát ra công kích không lâu, kiếm thứ ba của y cũng đã ra tay.
- Chạy mau!
Sắc mặt của Ám Cát Cổ Đức biến đổi, giờ phút này đã không còn khác bao nhiêu so với người chết. Lúc này hắn đã hối hận. Hai người trước mắt này luận về thực lực rõ ràng không bằng Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ. Trong bọn họ một người có lực công kích mạnh đến biến thái, còn một người có năng lực phòng ngự mạnh đến kinh khủng, đáng sợ hơn là còn có thể hấp thu chuyển hóa tất cả công kích, truyền sang cho người khác. Người trước công kích có thừa, phòng ngự không đủ; còn người sau lại phòng ngự có thừa, công kích không đủ. Bất cứ người nào xuất hiện trước mặt, Ám Cát Cổ Đức đều sẽ không e ngại đến mức như vậy, thậm chí hắn hoàn toàn tin tưởng có thể tiêu diệt bọn họ. Nhưng hai người này đi cùng với nhau, phối hợp giống như áo trời không vết vá, chẳng những bù đắp nhược điểm, hơn nữa còn phát huy ra trình độ vượt xa thực lực của cả hai.
Khi một cao thủ có khả năng tấn công mạnh đến mức biến thái, lại được Cửu U ma khí hùng hậu hỗ trợ, công kích do y phát ra sẽ kinh khủng đến mức nào?
Ám Cát Cổ Đức không biết và cũng không muốn biết, hắn chỉ biết là kiếm thứ ba này hắn tuyệt đối không ngăn cản được, cho nên hắn đã ra lệnh chạy trốn.
"Ầm!"
Trong tiếng vang lớn khiến vũ trụ biến sắc, bóng tối vô biên một lần nữa ập đến. Một luồng ánh sáng trắng càng chói mắt hơn gấp mấy lần so với trước từ sâu trong bóng tối bắn ra, trong nháy mắt chia mặt đất ra làm hai. Nơi kiếm khí kinh khủng chém xuống, tất cả mọi thứ đều tan rã thành không khí, từng mảng lớn Cửu U ma thần trong nháy mắt hoàn toàn biến thành hư vô.
"Rắc rắc!"
Một vết nứt màu đen to lớn xuyên qua khoảng không gian này, chia nó ra làm hai. Dọc theo vết nứt to lớn như rễ cây này lại sinh ra vô số vết nứt nhỏ hơn một chút. Mặt đất rung chuyển. Trên bầu trời, tất cả Cửu U ma thần tránh được một kiếp này đều bỏ chạy về bốn phía như chim thú.
Tây Môn Y Bắc đang định đuổi giết, Độc Cô Vô Thương lại ngăn cản:
- Không cần đuổi theo. Không gian này đã bị Hủy Diệt kiếm đạo của ngươi làm thương tổn đến bản nguyên, trở nên không ổn định, tùy thời có thể tan vỡ. Chúng ta nên rời đi trước thì hơn.
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, những vết nứt màu đen qua lại như con thoi phía trên tầng mây. Trời đất thỉnh thoảng lại biến ảo. Những mảng lớn nham thạch dâng lên từ trong vết nứt dưới mặt đất. Khi Ám Cát Cổ Đức đến nơi đây, những sinh linh trong không gian này đã sớm bị tàn sát gần như không còn.
Liếc nhìn không gian đang tan rã này lần cuối, Tây Môn Y Bắc và đám cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ xoay người lại, nhanh chóng bay về hướng lúc đầu đến đây. Sau khi rời khỏi mấy vạn cây số, phía sau bỗng vang lên một trận tiếng nổ rung trời. Khi mọi người nhìn lại, trông thấy không gian tỏa ra một trận ánh sáng chói mắt, sau đó tan rã thành vô số mảnh vụn, trút vào trong hư không biến mất không thấy.
Sau khi không gian kia tan vỡ không lâu, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương dẫn theo đại quân Thần cấp hậu kỳ, bắt đầu truy kích không ngày không đêm trong hư không, đuổi giết Cửu U ma thần đang bỏ chạy tứ tán. Sau khi nhìn thấy ba kiếm kinh khủng của Tây Môn Y Bắc, không có Cửu U ma thần nào dám quay đầu phản kích, chỉ biết liều mạng chạy trốn. Mỗi ánh kiếm lướt qua đều có một tên Cửu U ma thần hét lên rồi gục ngã.
Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cũng không biết, bởi vì trận đuổi giết trong hư không này, sau này tại Ma Giới bọn họ đã nhận hiệu danh hiệu "Thái Cổ Song Hung". Tất cả yêu ma chỉ cần nghe tiếng của bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Khi Tây Môn Y Bắc phát ra kiếm thứ ba, Phong Vân Vô Kỵ và Thánh Giả đã dẫn tất cả pháp tu từ nơi tận cùng của pháp tu vượt qua tầng tầng hư không, xuất hiện ở phía trên thành Hoàng Kim.
- Thánh Giả đại nhân, chúng ta hãy tách ra ở đây. Ta còn một số chuyện phải làm, chờ sau khi ngài sắp xếp ổn thỏa cho chư vị pháp tu, chúng ta sẽ gặp mặt ở Kiếm vực.
Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, lơ lửng phía trên màn hào quang màu tím của thành Hoàng Kim, nói với Thánh Giả.
- Đi đi. Sau khi an bài cho chư vị sư huynh đệ, ta sẽ đến Kiếm vực hội hợp với ngươi.
Thánh Giả mỉm cười nói.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, sau đó xoay người lại, áo bào phất lên đã không còn thấy bóng dáng. Chốc lát sau, một luồng ánh sáng trắng từ nơi chân trời bay tới, rơi xuống trước Kiếm các.
- Sư phụ!
Trước Kiếm các, Thái Cổ Ma Viên dáng vẻ thiếu niên đang canh giữ trước hai cánh cửa gỗ. Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ từ trên trời đáp xuống, nó lập tức tiến lên phía trước nghênh đón, thần thái rất cung kính, trong cặp mắt đen nhánh không có một chút tạp chất nào.
Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nhu hòa:
- Tề Thiên, theo ta vào đi!
- Vâng thưa sư phụ!
Viên Tề Thiên cúi đầu, theo sau Phong Vân Vô Kỵ bước vào bên trong Kiếm các. Nhìn lướt qua bố trí bên trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ, mấy ngày nay có lẽ Thái Cổ Ma Viên luôn canh giữ ở cửa, không để cho bất cứ người nào đặt chân vào trong Kiếm các này.
Vén ống tay áo lên, Phong Vân Vô Kỵ ngồi xuống trước bàn gỗ bên trong Kiếm các, từ trong người lấy ra Mạt Nhật Tế Điển của Vu tộc, sau đó lại từ trong sàn nhà bên dưới lấy ra Thánh Điển có ánh sáng năm màu.
- Mấy ngày tới ta sẽ ở trong Kiếm các tập trung nghiên cứu mấy cuốn sách này, cùng với một số bộ sách của pháp tu. Ngươi không cần e ngại. Tất cả những thứ này, ta hiểu được bao nhiêu đều sẽ giảng giải cho ngươi. Còn về phần có thể lĩnh ngộ được hay không thì phải xem duyên phận của ngươi. Ngươi có hiểu không?
Viên Tề Thiên vẫn ngồi xếp bằng bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, nghe vậy liền gãi gãi đầu, lộ ra vẻ suy nghĩ, sau đó cất giọng khàn khàn nói:
- Vâng thưa sư phụ, Tề Thiên hiểu được. Tất cả… dựa vào duyên phận.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, cũng không để ý tới Viên Tề Thiên nữa. Hắn cầm lấy bảo điển chí cao của tộc pháp tu là Thánh Điển đọc lại một lần. Khi tâm tình khác biệt thì lĩnh ngộ cũng trở nên bất đồng. Từ sau khi tiếp xúc được với bát quái cơ sở của đạo tiên đoán, hắn đã có lý giải mới về đạo của pháp tu, những chỗ vốn không hiễu rõ lắm cũng trở nên thông suốt hơn.
Liên tiếp mấy ngày Phong Vân Vô Kỵ đều nhốt mình bên trong Kiếm các, một mình nghiên cứu Thánh Điển, Mạt Nhật Tế Điển và rất nhiều điển tịch của nhánh pháp tu lấy được từ nơi Thánh Giả. Trong lúc nghiên cứu, hắn cũng đồng thời truyền sở học của mình cho Viên Tề Thiên, không hề giữ lại chút nào. Đối với những chỗ mà Viên Tề Thiên không hiểu, hắn cũng chịu khó bỏ thời gian trả lời tất cả. Có điều Thái Cổ Ma Viên mặc dù đã luyện thành huyền công hóa thành hình người, linh trí cũng khai sáng rất nhiều, nhưng thiên phú bẩm sinh lại không đủ. Rất nhiều thứ của Phong Vân Vô Kỵ, Thái Cổ Ma Viên căn bản không lĩnh ngộ được, cũng không có cách nào học được. Cho dù Phong Vân Vô Kỵ nhiều lần giải thích, Viên Tề Thiên cũng chỉ biết mở to mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng. Cuối cùng Phong Vân Vô Kỵ cũng đành phải bỏ qua.
Trong tất cả điển tịch, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng lựa chọn nghiên cứu Mạt Nhật Tế Điển của Vu tộc. Khi hắn mở Mạt Nhật Tế Điển, một luồng ánh sáng xanh biếc liền từ trong trang sách tỏa ra. Vô số ký tự màu xanh sẫm không ngừng di chuyển trong ánh sáng. Một cánh cổng linh hồn được Vu tộc nghiên cứu mấy trăm triệu năm, tổng hợp tâm huyết của vô số người, cuối cùng đã mở ra trước mặt Phong Vân Vô Kỵ.
Trong lúc Đệ Nhất phân thần đang ở chiến trường khốc liệt tại trung tâm vũ trụ, tu luyện Kiếp Ma Đạo và Sát Lục ma quyết; Phong Vân Vô Kỵ thì trở về Thái Cổ, tập trung tinh thần nghiên cứu thánh điển của ba tộc võ, pháp, vu; Bổn Tôn lại đang bị ảnh hưởng bởi ký ức của Dĩ Tát lưu lại trong thần cách cứu rỗi, dần dần quên mất chính mình.
Tại đại thứ nguyên xa xôi.
Bổn Tôn mặc áo trắng đứng trong hư không, thần cách cứu rỗi trên trán lập lòe ánh sáng chói mắt. Chung quanh hắn là vô số thiên sứ phân bố trong hư không, trong đó có khá nhiều thiên sứ cấp cao, thậm chí ngay cả Trí thiên sứ, Tọa thiên sứ và Quyền thiên sứ của Thiên Đường cũng có không ít. Trong đại quân đông đảo còn có mấy tên khổng lồ sáng ngời cao mấy ngàn trượng, đó là người hầu của thần.
Trên mặt tất cả thiên sứ của Thiên Đường đều hiện lên vẻ thành kính. Đứng trước nhân loại này, bọn họ lại lộ ra vẻ khiêm nhường và kính cẩn chỉ có khi đối mặt với Chủ Thần.
Đối diện với đại quân Quang Minh đông đảo là một mảng thủy triều đen sôi sục, bên trong loáng thoáng có thể thấy được mấy ngàn tòa thành cổ xưa đang trôi nổi, đó là chủng tộc hùng mạnh nhất đại thứ nguyên, huyết tộc.
Một người thừa kế Chủ Thần mới muốn trưởng thành cần có thần lực to lớn. Sau khi nhận được thật nhiều thần lực, theo bản năng y sẽ càng khao khát lực lượng tín ngưỡng nhiều hơn. – [bí mật của chư thần]
Khi lực lượng tín ngưỡng ban đầu không thể thỏa mãn được nhu cầu, ánh mắt Bổn Tôn dần dần dời đến những không gian rộng lớn hơn trong đại thứ nguyên, nhìn đến những tinh cầu do huyết tộc khống chế.
- Giết!
- Giết chết bọn chúng!
Trong tiếng hét giận dữ ngập trời, phe xuất động trước tiên không phải thiên giới, mà là đại quân huyết tộc đông đảo trải dài trong hư không như thủy triều.
"Ầm!"
Mệnh lệnh vừa ban xuống, đám huyết tộc không thể đếm hết liền gầm lên, dùng sức mở rộng đôi cánh màu đỏ, như tên rời khỏi dây cung bay vút về phía đại quân Quang Minh. Trong đám huyết tộc lộ ra răng nanh dữ tợn, mấy chục tên huyết tộc cổ xưa làn da nhăn nheo, dường như đã sống vô số thế kỷ vũ trụ, lúc này bỗng mấp máy đôi môi đầy nếp nhăn, phát ra một chuỗi thần chú mơ hồ liên tục.
- Già nua!
- Suy nhược!
- Chậm chạp!
- Tối tăm!
- Sợ hãi!
- Tử vong!
Một chuỗi ma pháp cổ xưa của huyết tộc rợp trời kín đất tràn về hướng đại quân Quang Minh. Trong trời đất bỗng nổi lên một mảng sương mù cuộn trào.
Bổn Tôn bình tĩnh đứng ở phía trên đại quân Quang Minh, lẳng lặng nhìn chăm chú về phía xa. Ngay khi huyết tộc dày đặc tiến đến gần, cặp mắt của hắn bỗng chớp một cái, thời gian liền trở nên bất động. Chỉ trong một hơi thở, hàng ngàn vạn huyết tộc đã hóa thành tro bụi trong cái chớp mắt của Bổn Tôn. Bên trong những tòa thành cổ xưa trôi nổi phía sau huyết tộc, đám cao tầng của huyết tộc đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này đều cả kinh thất sắc. Không ai phát hiện ra hàng ngàn vạn huyết tộc này rốt cuộc chết như thế nào, là bị ai giết chết.
- Vì ánh sáng của Dĩ Tát!
Bổn Tôn ra tay giống như một loại ám hiệu. Đông đảo thiên sứ quỳ rạp xuống, thành tâm cầu nguyện một tiếng, sau đó lao về phía huyết tộc bên kia số lượng không thấy giảm bớt bao nhiêu.
Không ai chú ý tới, phía sau trận doanh của huyết tộc, trên tường của một tòa thành cổ xưa to lớn trôi nổi giữa không trung, một tên nam tử loài người tóc đen mặc áo bào rộng khi nhìn thấy Bổn Tôn, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh hãi.
"Đây không phải là Đệ Ngũ Chí Tôn sao?" - Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai đứng trên tòa thành, trong lòng cả kinh nói. Mấy tên Bắc Hải tù đồ khác đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.