"Rắc rắc!"
Những vết nứt màu đen to lớn đan xen trong hư không, liên tục cắt xé khoảng không gian này. Những vết nứt không đều này dài đến mấy ngàn trượng, cao khoảng vài tấc, trải rộng khắp cả hư không, bóng tối như mực cũng không cách nào che giấu được chúng.
Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn ra tay quá đột ngột, vừa bắt đầu đã sử dụng lực lượng mạnh nhất. Dưới tình huống không kịp đề phòng, Xi Vưu, Đệ Nhất phân thần, Ma Đế Hoàng và ba vị Chí Tôn vừa mới từ phía bắc không gian Thái Cổ chạy tới đều bị ảnh hưởng. Chỉ thấy trong hư không bộc phát ra một vòng ánh sáng rực rỡ, sau đó trước mắt tối sầm lại, liền bị cuốn vào trong vết nứt không gian dày đặc.
"Thật đáng sợ, làm sao hắn có thể sở lực lượng Quang Minh mạnh đến như vậy?" – Trong một vết nứt màu đen quanh co, tầm mắt của Ma Đế Hoàng lắc lư kịch liệt. Tiếng va chạm của Quang Ám thần lực không dứt bên tai. Ở hai bên, những mảnh vụn không gian vỡ tan liên tục lướt qua người, muốn xé nát thân thể hắn. Trong cơ thể hắn liền tỏa ra một vòng thần lực hắc ám hùng hậu, ngăn cách những mảnh vụn này bên ngoài cơ thể.
Đối với Ma Đế Hoàng, những vết nứt không gian có thể xé nát cao thủ Thần cấp hậu kỳ này lại chẳng có tác dụng gì, uy hiếp thật sự là Quang Ám thần lực liên tục từ trong hư không bắn ra. Đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn toàn lực ra tay không hề bảo lưu, dù chỉ là dư kình do hai người giao chiến tỏa ra, Ma Đế Hoàng cũng phải tập trung tinh thần toàn lực ứng phó.
"Hắn lại mạnh đến mức này! Làm sao hắn có thể mạnh như vậy?" – Sự mạnh mẽ của Bổn Tôn khiến trong lòng Ma Đế Hoàng nổi sóng, càng nghĩ lại càng sợ hãi. May mà… may mà lúc trước hắn nghe theo lời khuyên của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc, bỏ qua vương triều đại điện của mình, chung sống hòa bình với nhân vật đáng sợ đột nhiên xông vào trong vương triều này.
"May mà lúc trước nghe ngươi khuyên bảo, không ra tay với hắn!" - Ma Đế Hoàng cảm kích nói với phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc tiềm ẩn bên trong biển ý thức. Nghĩ đến lúc đó, sống lưng hắn lại có một cảm giác lạnh lẽo. Sau khi hấp thu rất nhiều Hắc Ám Chủ Thần phân thân, Ma Đế Hoàng cảm thấy mình rất mạnh mẽ, nhưng khi Bổn Tôn vừa ra tay, khí tức lộ ra lại khiến cho Ma Đế Hoàng cảm nhận được thần lực ánh sáng hùng hậu đáng sợ, liên miên vô tận trong cơ thể đối phương. Mặc dù chỉ là một góc núi băng, nhưng đã khiến trong lòng hắn sinh ra một cảm giác nhỏ bé như hạt dẻ trong biển cả. Tại khoảnh khắc đó, trong lòng hắn thậm chí đã nảy sinh lòng tham, muốn cướp lấy thần lực quang minh hùng hậu và thuần túy trong cơ thể Bổn Tôn. Nhưng lòng lam này lại giống như hoa quỳnh lúc nửa đêm, chỉ hiện lên trong khoảnh khắc liền bị lý trí dập tắt.
Tạm thời không xét đến sự xung đột của Quang Ám thần lực, chỉ đơn thuần so sánh, Ma Đế Hoàng thà rằng đối mặt với một vị Chủ Thần thật sự, chứ không muốn đối mặt với nhân vật thần bí và đáng sợ này. - .
Chủ Thần thứ mười bốn là một vị Chủ Thần hàng thật giá thật, hơn nữa còn là một vị vua của chư thần đã suy sụp. Mặc dù đã bị bình hành ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn là một vị Chủ Thần thật sự. Ma Đế Hoàng tin tưởng, chỉ cần có đủ thời gian, vị Chủ Thần thứ mười bốn bị phong ấn tại Cửu U trong thời gian dài đằng đẵng này cuối cùng sẽ lại ngồi lên ngôi vị của thần.
Uy nghiêm của chư thần là thần thánh không thể xâm phạm. Không ai dám xem thường một vị Chủ Thần thật sự, Ma Đế Hoàng cũng không dám. Nhưng nếu như được lựa chọn đối tượng để cắn nuốt, hắn tình nguyện lựa chọn Chủ Thần thứ mười bốn đáng sợ, chứ không muốn chọn Bổn Tôn. Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn là một vị Chủ Thần mười phân vẹn mười, nhưng ít nhất Ma Đế Hoàng còn có thể từ trên người hắn cảm nhận được oán khí, hận ý và khí tức hủy diệt dày đặc. Còn trên người Bổn Tôn, Ma Đế Hoàng chỉ có thể cảm nhận được lý trí thuần túy. Trong cảm giác của Ma Đế Hoàng, so với Chủ Thần thứ mười bốn, lý trí gần như tàn khốc của Bổn Tôn càng giống như một vị Chủ Thần hơn. Hắn tình nguyện đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn đang giận dữ, cũng không muốn đối mặt với một Bổn Tôn chỉ có lý trí, tất cả đều hành động theo bản năng.
Tiếng cảm kích của Ma Đế Hoàng cũng không được linh hồn tiềm ẩn trong đầu đáp lại. Trên thực tế, khi trong lòng Ma Đế Hoàng tràn đầy nghi hoặc, Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cũng cảm thấy khó hiểu. Từ khi Bổn Tôn xuất thế ngang trời, hàng lâm đến đại điện của vương triều Ma Đế Hoàng, Tịch Nhĩ Lạc đã có một phần tâm tư đối với kẻ chỉ có lý trí tương tự như Chủ Thần này, cho nên mới khuyên can Ma Đế Hoàng. Bởi vì hắn cảm thấy thực lực của Ma Đế Hoàng chưa chắc đã giết được kẻ xâm nhập xa lạ này, muốn tiêu diệt đối phương thì hắn sẽ phải ra tay, mà chuyện này sẽ làm lộ bí mật của bọn họ, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy. Lúc đó hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của nhân vật có cặp mắt trắng bạc này, nhưng vẫn còn xa mới mạnh đến mức độ như vậy. Lần thứ hai hắn cảm ứng được Bổn Tôn là lúc Hư Vô Chi Quân xuất hiện, khi đó hắn cũng chỉ cảm thán vì tiến bộ thần tốc của vị cao thủ mắt bạc này. Đến trước đây không lâu khi giao thủ với Chủ Thần thứ mười bốn, hắn mới phát hiện kẻ xâm nhập xa lạ này lại là một người nắm giữ thời gian. Bất kỳ một người nắm giữ thời gian nào đều đủ khiến cho chư thần xem trọng. Vào lúc đó, hắn đã cảm thấy không thể nào đối phó được với nhân vật lúc đầu hắn chỉ thỉnh thoảng chú ý một chút. Nhưng mới vỏn vẹn trăm ngàn năm, vị cao thủ mắt bạc này đã mạnh đến mức độ như vậy. Đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn thực lực tiến bộ thần tốc, Bổn Tôn lại có thể giao đấu ngang ngửa, thậm chí loáng thoáng còn chiếm được thượng phong.
"Quá đáng sợ!" - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc vốn ít nói trong lòng lại nổi lên sóng gợn đầy trời. Chỉ mới cách không lâu, thực lực của Bổn Tôn đã tăng lên gấp mấy lần. Điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là thần lực quang minh dày đặc trên người đối phương. So với lần đầu chiến đấu với Chủ Thần thứ mười bốn, thần lực trong cơ thể Bổn Tôn đã tăng lên đến chục triệu lần.
"Làm sao hắn có được thần lực dồi dào như vậy?" - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc vừa kinh hãi vừa đố kị. Trong vũ trụ này, năng lượng mạnh mẽ và khó đạt được nhất chính là thần lực. Nếu như không phải thần lực khó cầu, tại sao Chư thần lại gây nên thần chiến khốc liệt để tranh đoạt lực lượng tín ngưỡng. Mà trên người nhân vật kỳ lạ này, thần lực lại giống như nước, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Thần lực khổng lồ như vậy đã có tư cách ngồi lên ngôi vị Chủ Thần.
Chủ Thần thứ mười bốn sở hữu thần cách giết chóc, đặc biệt hữu dụng trong lúc vũ trụ mất cân bằng, hơn nữa hắn vốn là vua của chư thần, cho nên mạnh mẽ là điều dễ hiểu. Nhưng vị cao thủ mắt bạc này lại có tốc độ tiến bộ không kém gì Chủ Thần thứ mười bốn, thậm chí là còn nhanh hơn, điều này khiến cho phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cảm thấy kinh hãi.
"Hắn rốt cuộc có lai lịch gì? Một nhân loại làm sao có thể tiến hóa nhanh như vậy? Chẳng lẽ trên người hắn còn ẩn giấu bí mật lớn hơn cả vua của chư thần?" – Trong lòng phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc sinh ra một dự cảm mãnh liệt. Tâm thần hắn ngưng tụ, một chùm tơ rối màu xám dày đặc hiện lên từ sâu trong con ngươi, đồng thời từng luồng sương mù từ trong lỗ chân lông toàn thân tỏa ra. Trong hư vô từ không tới có dần dần sinh ra một tia thần lực dao động càng lúc càng mãnh liệt. Trong dòng sông pháp tắc mà mắt thường khó nhìn thấy, một nhánh sông nho nhỏ bị phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc điều khiển, dao động một cách yếu ớt.
Hành động của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc khiến Ma Đế Hoàng hơi ngạc nhiên. Dao động thần lực quen thuộc này chỉ xuất hiện mỗi lần tiến hành thần lực dự đoán. Trong lòng Ma Đế Hoàng biết vị đồng bạn hợp tác kia đang dự đoán về lai lịch của Bổn Tôn, hắn cũng đồng dạng muốn biết được chân tướng về nhân vật đáng sợ chỉ có lý trí này.
Vị cao thủ đáng sợ mặc áo bào trắng này, cùng với Trung Ương ma đế, còn có vị Kiếm Thần mạnh mẽ của Thái Cổ, cả ba đều có diện mạo giống nhau, quan hệ không cần nói cũng biết. Chân tướng mà Ma Đế Hoàng muốn biết dĩ nhiên không phải điều này, mà là những thứ còn sâu hơn.
Vừa chờ đợi kết quả dự đoán của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc, Ma Đế Hoàng vừa chú ý đến trận chiến kịch liệt trong hư không. Sau khi sự bàng hoàng và bất an qua đi, hắn bắt đầu cảm thấy hưng phấn: "Chiến đi, chiến đi! Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, như vậy ta mới có thể giành được lợi ích lớn nhất!"
Bất kể là Chủ Thần thứ mười bốn hay Bổn Tôn, một mình Ma Đế Hoàng đều không thể thể đối phó được. Lúc này tâm tình của hắn có thể dùng mấy chữ để khái quát, đó là "tọa sơn quan hổ đấu".
"Rắc rắc!"
Tiếng hư không rạn nứt không dứt bên tai. Những vết nứt không gian đầy tính sát thương lan ra khắp nơi như mạng nhện. Những vết nứt màu đen đáng sợ này không thể làm gì được Ma Đế Hoàng, dĩ nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến Xi Vưu và Đệ Nhất phân thần.
"Thực lực của Bổn Tôn tăng mạnh, ngay cả Chủ Thần thứ mười bốn cũng phải e ngại hắn!" – Đệ Nhất phân thần nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng vừa rồi. Bổn Tôn vừa xuất hiện, Chủ Thần thứ mười bốn liền tỏ ra cực kỳ khẩn trương. Vừa rồi ba người có cơ hội ra tay, thực ra cũng là do Bổn Tôn tạo nên. Lúc trước một câu nói của Bổn Tôn là "ngươi còn quá yếu" khiến hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hôm nay nhìn thấy thực lực Bổn Tôn tiến bộ có thể nói là thần tốc, trong lòng hắn vẫn có một phần đố kị, nhưng cũng có một phần kiêu ngạo.
"Hôm nay Hấp Tinh đại pháp của bản tọa đã đạt đến cảnh giới tối cao, ngay cả thần lực hắc ám của Chủ Thần thứ mười bốn cũng có thể hấp thu sử dụng, cũng không cần phải sợ hắn. Một mình Bổn Tôn đã có thể chống lại Chủ Thần thứ mười bốn, bản tọa làm sao lại chịu kém hơn!" - Trong lòng Đệ Nhất phân thần đột nhiên dâng lên một luồng khí phách, năm ngón tay phải đang rũ xuống đột nhiên chụp lại, giống như hoa cúc nở ra, lòng bàn tay phát ra một lực hút to lớn.