[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Dịch: Phong Bụi

“Phàm là mong muốn của Bệ hạ, thảo dân không đời nào không đáp ứng.”

Bệ hạ…

Bệ hạ…

Giữa mơ mơ màng màng, mơ mơ hồ hồ, một bàn tay lạnh như băng dán lên trên trán mình, Trần Trí đột nhiên hoàn hồn, giật mình nhận ra mình đang dựa vào Thôi Yên ngồi ở trên ghế.

“Bệ hạ sắc mặt không tốt, có tâm sự sao?” Thôi Yên nâng cằm y lên, như đế vương tuần tra lãnh thổ, dò xét mỗi một tấc trên mặt.

Trần Trí chớp chớp mắt: “Vừa nghĩ tới kinh thành có thể thất thủ, ta liền sợ hãi không tự chủ.”

Trương Quyền không ưa dáng vẻ y nhát gan sợ chuyện: “Bệ hạ cắt thịt còn không sợ, mà sợ những chuyện chưa xảy ra sao!”

Thôi Yên dùng ngón cái vuốt ve gò má Trần Trí, cười nói: “Nhị ca nói rất phải. Cái gọi là: Một lần còn lạ. Hai lần liền quen, kinh thành cũng không phải lần thứ nhất thất thủ, Bệ hạ sao còn căng thẳng hơn so với lần trước? Nếu thật đến ngày hôm đó, Bệ hạ nhường ngôi cho Tây Nam vương, cùng ta dạo chơi tứ hải, chẳng phải như ý nguyện rồi sao?”

Trần Trí luống cuống: ” Ở … Ở đâu ra như ý nguyện?”

Thôi Yên chân mày cau lại: “Bệ hạ là không muốn nhường ngôi, hay là không muốn cùng ta dạo chơi tứ hải?”

“Ta nguyện ý nhường ngôi cho ngươi, bản thân dạo chơi tứ hải.”

Trương Quyền cảm thấy những lời này nói rất thức thời, vỗ vỗ bả vai Thôi Yên: “Bệ hạ coi trọng đệ như vậy, đệ không nên cô phụ tâm ý người ta.”

Trần Trí ở bên cạnh ra sức gật đầu.

Thôi Yên nói: “Vậy làm phiền Đại ca Nhị ca ra tay, nói cho Tây Nam vương biết rõ, thiên hạ này rốt cuộc là thiên hạ của ai.”

“Ha ha, nói hay lắm! Ta muốn Tây Nam vương kia biến thành Tây Nam cẩu, ngoan ngoãn chui trở về chuồng chó!” Trương Quyền khoe khoang cười to, sau đó kéo qua Thôi Giảo im lặng không lên tiếng, “Chiến trường hung hiểm, Giảo Giảo nhà ta xin nhờ anh vợ chiếu cố nhiều nhiều.”

“Em gái nhà mình, Nhị ca có gì mà không yên lòng chứ.” Thôi Yên cười ôn hòa.

Trương Quyền kéo hắn đi hai bước sang bên, thấp giọng nói: “Giảo Giảo ngày xưa không hiểu chuyện, vẫn xin Tam đệ nể mặt ta, đừng so đo.”

Thôi Yên trầm mặc một hồi, mới nói: “Chỉ cần nàng là muội muội biết nghe lời, ta liền là ca ca biết chăm sóc muội muội.”

Cam kết có điều kiện chân thành hơn nhiều so với luôn miệng đồng ý.

Trương Quyền lúc này mới yên tâm, đẩy Thôi Giảo đi ra ngoài.

Đến ngưỡng cửa, Thôi Giảo đột nhiên nói: “Ca ca, Quyền ca ca lên chiến trường, muội một mình ở nhà sợ, có thể ở lại trong hoàng cung hay không? Ca yên tâm, ca không muốn gặp muội, muội liền ở yên trong phòng không ra.”

Trương Quyền còn đây, Thôi Yên tất nhiên phải sảng khoái đồng ý, để cho nàng trở về Dưỡng Tâm điện ở như cũ.

Đợi tiếng xe lăn đi xa, Trần Trí đứng lên nói: “Tây Nam vương giả mượn danh nghĩa thanh quân Trắc, tự xưng là chính nghĩa chi sư, quả thực mặt dày vô sỉ. Để tránh dân chúng tin lời che đậy của hắn, ta muốn phát hịch văn thảo phạt hắn..”

“Không gấp.” Thôi Yên lại sờ trán y một chút, “Trán vẫn lạnh như băng, ban đêm bị lạnh sao?”

Trần Trí nghiêng đầu tránh tay hắn: “Có thể do thức đêm, hơi mệt chút.”

Thôi Yên cầm tay y, cho đòi binh sĩ giáp đen kêu đại phu đến Càn Thanh cung, mình kéo y trở về. Trần Trí muốn tránh, lập tức bị kéo đến trong lòng, Thôi Yên nửa thật nửa giả nói: “Hay là thích ta ôm ngươi?”

Trần Trí tính toán một chút khoảng cách từ Nghị Chính điện đến Càn Thanh cung, khiêu khích đưa tay ra.

Thôi Yên bế ngang người y lên liền đi, rất sợ trễ một chút, người liền muốn đổi ý. Tới cửa, xuống bậc thang, còn chưa đi được mấy bước, long xa đã đợi sẵn sàng.

Trần Trí có lòng làm khó hắn: “Đi thoải mái hơn.”

Thôi Yên cúi đầu, ngăn trở sắc trời, hiển lộ cặp mắt đào hoa sáng kinh người kia: “Ý chỉ của Bệ hạ, thảo dân không dám chống lại, chẳng qua là muốn đòi chút lợi ích trên đầu môi.”

Thấy hắn hai mắt phát sáng, Trần Trí sao có thể không biết hắn muốn làm gì, chẳng qua là lúc này biết cũng đã muộn, người ở trên tay hắn, như thịt ở trên thớt, ngay cả một chỗ tránh né cũng không có. Thôi Yên ném người lên long xa một cái, không đợi phản ứng, liền nặng nề đè xuống, hai tay giơ cao khỏi đầu, môi ở trên mặt chợt nặng chợt nhẹ hôn một vòng, mới rơi vào trên môi.

Trần Trí trong lòng ngàn vạn từ mắng mẹ muốn phun ra ngoài, lại bị đầu lưỡi linh hoạt trong miệng nhét vào, một chữ cũng không nói ra được.

Thôi Yên càng hôn càng ôn nhu, còn phát ra tiếng nước “chép chép” mập mờ mà thanh thúy.

Tiếng kia phát ra từ vị trí hai người quấn quít, Trần Trí nghe thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại, lúc này cũng bất kể là có phải đại công đức viên mãn kim thân hay không, chỉ muốn buông bỏ xác thịt, hồn lìa khỏi xác, rời đi cái thân xác bị ham muốn nhục dục tục tằng chi phối này.

Trong cơ thể long khí bỗng nhiên xôn xao, hơi hoàn hồi, Trần Trí liền phát hiện Thôi Yên đè đầu lưỡi mình hút khí.

Để tránh mình phát hiện, Thôi Yên rất cẩn thận, hút một hơi liền dừng lại, liếm y một hồi, tới tới lui lui, cũng không biết bao nhiêu lần, Trần Trí bị mút đến đầu lưỡi tê dại, không nhịn được đẩy hắn một chút, ai ngờ Thôi Yên so với y càng không nhịn được: “Ngươi ngoan ngoãn chút, đừng lộn xộn.”

Trần Trí bắt đầu giãy giụa chống cự.

Thôi Yên hút hồi lâu không có thành quả, cũng cảm thấy vô nghĩa, buông lỏng tay, ngồi vào bên kia buồng xe không nói lời nào.

Cửa xe ngựa rốt cuộc đóng lại, chậm rãi chạy.

Trần Trí suy nghĩ không biết những binh sĩ giáp đen kia nhìn được bao nhiêu rồi, trong lòng bực bội vô cùng.

Đều do đêm đó Thôi Giảo bỏ thuốc, mình nhất thời đầu óc nóng lên, học Giai Vô sử ra chiêu độ khí này, dẫn đến hôm nay quan hệ giữa hai người không minh bạch, không rõ ràng, không tự nhiên, muốn thu dọn, đã không phải là cục diện một người có thể định đoạt.

“Ngươi biết Đan Bất Xá?”

Đề tài nhảy quá đột ngột, Trần Trí mặt cứng lại, mới quay đầu nhìn Thôi Yên.

Thôi Yên nói: “Mới vừa rồi nhắc tới hắn, sắc mặt ngươi được tốt… giống như bây giờ vậy.”

Trần Trí nói: “Chỉ là nhớ lại một đại tướng Bắc Yến khi xưa.”

Thôi Yên nói: “Họ Đan không thường gặp, tên Bất Xá càng hiếm có, có lẽ vị Đan Bất Xá mà Tây Nam vương mời tới này thật sự có chút liên quan sâu xa với vị đại tướng hùng tâm chưa thành đã từ giã cõi đời của Bắc Yến khi xưa. Nghe nói Đan Bất Xá nguyên là người Nam Tề, có phải là đồng tộc hay không?”

Trần Trí lắc đầu nói: “Đan Bất Xá cha nguyên là Ngự sử Nam Tề, bởi vì trời sanh tính ngay thẳng, đắc tội người quyền quý, chọc giận long nhan, toàn tộc bị đày đi biên cương. Ngày đi đày, vừa vặn Đan Bất Xá ra đời, quan viên giao hảo với Đan gia đệ thư lên hoàng đế, hy vọng hoàng đế nể tình đứa trẻ, ân chuẩn bọn họ lên đường trễ mấy ngày. Ai ngờ hoàng đế sau khi biết, chẳng những không chịu châm chước, còn nói đứa nhỏ này ra đời không cát tường, ban tên cho Đan Bất Xá, ý là gặp xá bất xá (Xá: tha tội). Một lời thành sấm, Đan gia trừ Đan Bất Xá, đều chết ở biên cương.” (sấm: lời tiên đoán)

Thôi Yên nói: “Nhắc tới cũng khéo, vị quyền quý mà ông ta đắc tội, dường như cũng họ Trần.”

Trần Trí lạnh nhạt nói: “Trần là họ lớn, thiên hạ biết bao người?”

Thôi Yên nói: “Đan Bất Xá sau đó nương nhờ Bắc Yến, nhiều lần lập kỳ công, được Bắc Yến vương tín nhiệm sâu sắc. Đáng tiếc sau khi hắn công phá Lương Châu, nhiễm phải bệnh lạ, bỗng nhiên qua đời, Bắc Yến dưới tình huống này bất ngờ này trở tay không kịp, bị Nam Tề phản công, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất thống thiên hạ, ngược lại thành toàn cho lão tổ tông của các ngươi.”

Trần Trí trầm mặc hồi lâu, mới than thở: “Thời dã, mệnh dã.”

(Bụi: có thể bắt nguồn từ câu “Thời dã, vận dã, mệnh dã, phi ngô chi sở năng dã” 时也,命也,运也,非吾之所能也, ý chỉ hiện tượng trong trời đất, cũng như vận mệnh đều là những việc ta không thể nắm bắt được)

Thôi Yên nói: “Ngươi đang cảm thấy tiếc cho vị đại tướng Bắc Yến này sao?”

Tiếc cho hắn?

Trần Trí nghiến nghiến răng: “Là hậu nhân của triều Trần, ta chỉ muốn nói, chết là đáng.”

Thôi Yên cười to: “Bệ hạ nói rất phải! Ngày xưa Đan Bất Xá cũng không địch lại được thiên ý, bại bởi lão tổ tông của ngươi. Ngày nay Bệ hạ có ta, như hổ thêm cánh, cần gì phải để tâm đến một Đan Bất Xá chẳng biết từ xó xỉnh nào chui ra.”

Có vài người sinh ra để làm lãnh tụ, chỉ cần có mặt ở nơi đó, cho dù là thuận miệng nói mấy câu, cũng có thể đem đến cho người khác lòng tin cùng sức lực vô hạn.

Thôi Yên chính là người như vậy.

Dù là xinh đẹp như hoa, trong lúc giơ tay nhấc chân, vẫn có thể đem đến cho người khác sự tự tin to lớn.

Trần Trí hôm nay đã không còn có thể nhớ tới bộ dáng Thôi Tiểu Đậu Đinh nhỏ nhắn, mềm mại nữa trong đầu đều là phong tư của hắn sau khi trưởng thành bày mưu lập kế, nếu còn có những thứ khác, cũng chỉ có cái đầu lưỡi quấy nhiễu người ta không thể yên ổn kia.

Đại phu sau khi bắt mạch, kê chút thuốc an thần không ảnh hưởng gì nhiều, dặn dò Trần Trí giữ tâm trạng thoải mái, nghỉ ngơi nhiều.

Thôi Yên liền nhìn chằm chằm Trần Trí nằm xuống giường, đồng thời sau khi xác nhận là người thật chứ không phải là tượng thế thân, mới hài lòng rời đi. Trước khi đi còn để lại lời, nếu như phát hiện y còn không an phận, sẽ tự tay khóa y ở trên giường.

Trần Trí luôn miệng hứa hẹn, chờ Thôi Yên chân trước vừa đi, chân sau liền lén chạy mất.

Sự xuất hiện của cái tên Đan Bất Xá này, giống như một lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh đầu, khiến cho y từ đầu đến cuối không cách nào an tâm, liên tưởng đến bóng lưng hôm đó gặp được vội vã ở Niên phủ, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.

Y dán ẩn thân phù đi tới Niên phủ, trước đi đến phòng Niên Vô Hà vòng một vòng, đối phương quả nhiên đã rời giường đi khỏi. Lại đến chủ viện của Niên phụ Niên mẫu, cũng chỉ có mấy nha hoàn cùng người làm dọn dẹp phòng, không khỏi có chút kỳ quái, suy nghĩ hiện giờ đang là thời gian dùng bữa ăn, liền mò đến phòng bếp.

Phòng bếp quả nhiên có nha hoàn tới lấy bữa ăn.

Trần Trí đi theo nha hoàn xuyên qua cầu nhỏ núi giả, hành lang dài quanh co, đi tới một nơi phòng ở tĩnh lặng.

Nguyên tưởng rằng viện của Niên Vô Hà đã là thế ngoại đào nguyên, không ngờ nơi này càng u tĩnh. Cuối rừng trúc rậm rạp là phòng ốc liên miên trập trùng, lại san sát rường cột chạm trổ, đẹp không thể tả.

Trần Trí mặc dù là ở hoàng cung, nhưng là bàn về nghệ thuật điêu khắc, nhiều chỗ vẫn không thể bằng.

Nha hoàn kia lấy đồ ăn cũng không phải là mang cho chủ tử, mà là mấy người làm chia nhau ăn. Một nha hoàn ăn vội vàng, nói là canh đêm qua nấu chắc sắp được rồi, phải đi lấy.

Trần Trí đi theo sau lưng nàng, thấy nàng vào một phòng bếp sạch sẽ rộng rãi, nhanh nhẹn đổ canh trên bếp ra, lại xếp thêm mấy món điểm tâm, rồi một mạch đưa đến chỗ sâu khu phòng ốc. Đi theo đến trước một gian buồng phía đông, nha hoàn vén rèm cửa lên, cuối cùng cũng nghe được tiếng cười của Niên mẫu: “Khí sắc của Nương nương quả nhiên tốt hơn nhiều so với trước kia, lần này quả thực hung hiểm, may là kịp thời mời đại sư về.”

Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Để cho ca ca và tẩu tẩu lo lắng rồi. Cái thân thể yếu ớt này của ta, sớm nên đi cùng Bệ hạ lúc băng hà rồi, bỗng dưng kéo dài những năm này, ngược lại liên lụy huynh tẩu bận tâm, cũng chẳng biết đến lúc nào mới kết thúc.”

Niên mẫu vội nói: “Nương nương tuyệt đối không thể có suy nghĩ như vậy. Thái tử tương lai còn cần Nương nương trù mưu hoạch định mà.”

Trần Trí ở bên ngoài nghe mà mờ mịt.

Vị “Nương nương” có thể gọi Niên phụ Niên mẫu là huynh tẩu, theo y biết, chỉ có một người —— Tiên Hoàng hậu được truy phong làm Thái hậu —— sau khi Tiên đế băng hà không bao lâu, bởi vì thương tâm quá độ mà qua đời.

Hôm nay, Niên Hoàng hậu chẳng những vẫn còn ở nhân gian, mà còn thêm một vị Thái tử?

Trần Trí vốn muốn đến để giải trừ nghi hoặc mà trong đầu nghi vấn càng nhiều thêm.

Trong phòng cô cô và tẩu tẩu cũng không biết bên ngoài có người quang minh chính đại nghe lén các nàng nói chuyện, vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ.

Niên mẫu nói: “Vô Hà nói, Thái tử biết Nương nương bị bệnh, càng ra sức cố gắng hơn so với thường ngày. Học vấn hiện tại đã là thừa sức thi Trạng nguyên.”

Niên Hoàng hậu than thở: “Phục Nhi trẻ tuổi hiểu biết sớm, nếu không phải ta năm đó nhất thời suy nghĩ sai, sợ Dương Trọng Cử hạ độc thủ, giả chết rời cung, cũng không đến nỗi để cho nó hôm nay ngay cả một thân phận Hoàng tử chính đáng cũng không có.”

Niên mẫu nói: “Cũng không thể trách Nương nương. Khi đó trong cung loạn như vậy, Dương tặc thủ hoàng thành như thể thùng sắt, chúng ta cũng không với nổi tay vào, chẳng may tiểu Hoàng tử có chút sơ suất nào, chẳng phải là phụ lòng linh hồn Tiên đế trên trời.”

Nghe đến đây, Trần Trí cuối cùng biết rõ ngọn nguồn.

Hóa ra lúc Hoàng đế băng hà, Hoàng hậu đã mang thai, sợ Dương Trọng Cử đối phó với nó giống như đối phó với những hoàng tử khác, dưới sự giúp đỡ của thế lực mẫu tộc, chết giả rời cung.

Trong lúc Trần Trí than thở thế cục càng ngày càng hỗn loạn, trong đầu nảy ra một ý nghĩ —— nếu là giọt máu Tiên hoàng để lại, lại là “Thái tử”, không biết trong cơ thể có nhân vương khí thật hay không?

Ý niệm vừa nảy lên, liền không chờ đợi nổi chạy đi tìm kiếm khắp khu phòng ốc.

Nơi này phòng ốc tuy nhiều, nhưng hơn nửa là phòng kho chất đồ, không giống có người ở.

Nhìn nhìn thời gian, đã xấp xỉ buổi trưa, sợ Thôi Yên trở lại kiểm tra “vị trí công tác”, đang muốn đi ra ngoài, liền thấy Niên Vô Hà mang một thiếu niên nhỏ hơn mình mấy tuổi từ bên ngoài đi vào. Gương mặt đó nhìn một cái, Trần Trí liền biết là hắn. Ban đầu, sở dĩ nhiều người nói y càng lớn càng lệch như vậy, ngược lại không phải là chê y diện mạo không đẹp, mà là vì khuôn mặt hoàng thất triều Trần tám chính phần mười giống hệt phụ thân —— mày rậm, mắt to, miệng rộng, môi dày, lâu ngày, liền trở thành thông lệ.

So sánh dưới, Trần Trí có chút thanh tú đơn bạc.

Y đi theo Niên Vô Hà cùng thiếu niên dọc một đường, khổ nổi không có pháp bảo bắt người, không thể làm gì khác hơn là tay không mà về.

Lúc Trở lại Càn Thanh cung, Thôi Yên đang ngồi ở bên giường đọc sách, thấy y đi vào, khẽ mỉm cười nói: “Bệ hạ tới đúng lúc lắm, thảo dân đã chuẩn bị hy sinh thân mình xong, xin Bệ hạ ân sủng.”

Trần Trí quay đầu liền chạy.

Chạy được mấy trượng, liền thấy Thôi Yên thản nhiên đứng ở trước mặt y.

Trần Trí nói: “Đại địch trước mặt, chúng ta có thể đứng đắn một chút hay không?”

Thôi Yên mỉm cười nói: “Phàm là mong muốn của Bệ hạ, thảo dân không đời nào không đáp ứng.”



Trần Trí rất nhanh liền hối hận.

Cũng không biết Thôi Yên từ nơi nào chuẩn bị nhiều lá bài như vậy, lật mặt lại, hết sức chỉnh tề đặt trên giường, lặng lẽ đợi y lựa chọn.

Trần Trí ho khan một tiếng nói: “Ta gần đây thân thể không được thoải mái lắm…”

Thôi Yên nói: “Yên tâm, điểm này thảo dân cũng cân nhắc đến.”

Binh sĩ giáp đen đưa tới một thùng lớn canh thuốc đã nấu xong cùng với một bó ngân châm lớn.

“Uống thuốc hoặc châm cứu hoặc uống thuốc kèm châm cứu, mời Bệ hạ thánh xét.”

Trần Trí nói: “Như vậy thực chẳng có ý nghĩa gì.”

Thôi Yên vẫn không thay đổi thái độ: “Mời Bệ hạ thánh xét.”

Trần Trí nhắm mắt lại lật một lá bài.

Thôi Yên cười híp mắt nhận lấy tấm bài viết hai chữ “Thôi Yên”: “Thì ra là thảo dân nha.”

Vô liêm sỉ! Giả bộ ngạc nhiên mừng rỡ cái gì, rõ ràng tất cả các lá bài đều giống nhau như đúc. Trần Trí giận vỗ giường, những lá bài khác lần lượt lật lên —— tất cả đều trống không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui