Phì Thê Phi Thất

CHƯƠNG 2

Xuân Phong Lâu chính là thanh lâu nổi danh nhất thành, tú bà không biết là từ phương nào đến đây, chỉ biết người họ Tiêu, bởi vì rất đẹp, mọi người đều gọi nàng là Tiêu mỹ nhân. Tiêu mỹ nhân có bộ dáng họa thủy (kẻ gây tai họa), mày liễu, mặt trái xoan. Chỉ cần mị nhãn lướt qua, không biết có bao nhiêu đại quan gia sẽ tự giác dâng lên vô số ngân lượng. Bộ ngực đầy đặn hơi hơi lộ ra sau y phục đủ khiến cho cả đoàn sinh vật giống đực máu mũi chảy ròng ròng.

Tiêu mỹ nhân đẹp thì có đẹp, thế nhưng cũng có rất ít nam nhân được đặt chân vào khuê phòng của nàng. Một trong những ngoại lệ chính là Hoa Phi Thất. Điểm ấy làm cho nam nhân toàn thành hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cũng may Tiêu mỹ nhân đã huấn luyện ra Thập Nhị Xuân Phong vô cùng am hiểu phong tình, cũng đủ cho các nam nhân thỏa mãn bản tính đi săn của họ, ngoại trừ một ít tranh chấp nhỏ, cũng không có xảy ra đại sự gì.

Hôm nay Tiêu mỹ nhân đang ngồi thì mí mắt trái nháy lên, điềm báo sẽ có chuyện không hay xảy ra. Gần nhất mua về được một vị tiểu thư trong gia đình quan gia nghèo túng, mi ngài mặt ngọc, da trắng như tuyết, tóc như tơ, có thể xem là một cái cây hái ra tiền. Nay chính thức treo biển hành nghề. Nghĩ đến những nén bạc trắng sáng, Tiêu mỹ nhân cười đến mị mắt.

Lần đầu tiên của nữ nhân rất đáng giá, tiền thưởng đêm nay rất đáng chờ mong, không biết kim chủ sẽ là ai đây?

Đang mơ mộng, một tên tiểu trư nhảy vào.

“Tiểu mỹ nhân!”

Hoa Phi Thất hoan hỉ vọt qua, cái đầu tròn tròn đảo đảo…xông vào gợn sóng giữa ngực mỹ nhân.

“Tử tương!” Tiêu mỹ nhân yêu kiều reo một tiếng, mặt mày rạng rỡ, như rắn nước quấn tới: “Tiểu bảo bảo sao lại có lúc rãnh rỗi mà đến đây?”

“Ha hả, nhớ ngươi chứ sao!”


“Thiết, tám phần mười là chạy trốn sáu tỷ tỷ của ngươi đi.” Tiêu mỹ nhân thế nhưng rất rõ ràng, xoay người đẩy ra khối thịt tên Hoa Phi Thất “Lão nương hôm nay cũng không có thời giờ cùng ngươi ngoạn, đi chỗ khác thôi.”

“Nghe nói hôm nay Tương tiểu thư sẽ bán đêm đầu tiên.” Hoa Phi Thất mau chóng phong bế cửa phòng.

“Nếu tiểu bảo bảo thương cảm thì mua lại nàng a, đến lúc đó có thể cử án tề mi*, đa tử đa tôn…” Tiêu mỹ nhân lạnh lùng nói.

Hoa Phi Thất hơi gãi gãi đầu, lấy lòng mà cọ cọ Tiêu mỹ nhân (thật giống cẩu, em có biết hay không!?) “Tiểu mỹ nhân, ta cũng không phải ý tứ này…”

“Ta mặc kệ” Tiêu mỹ nhân trở mình trừng mắt “Nàng là cái cây hái ra tiền của ta.”

“Thế nhưng một người tiểu thư lưu lạc phong trần…hơn nữa hôn phu của nàngvan ta…”

“Ngươi nhìn xem, nhìn xem, ta chỉ biết ngươi vừa đến sẽ có chuyện.” Tiêu mỹ nhân trợn tròn mắt, đôi bàn tay phấn trắng bắt lấy Hoa Phi Thất. “Lại muốn bán đứt đêm đầu, chuộc thân miễn phí có phải hay không! Tiểu vô lương tâm! Ngươi muốn chiếm tiện nghi của lão nương sao, còn lâu nhé!”

Hoa Phi Thất thét đến kinh thiên động địa, một thân phì nhiêu cũng không chịu nổi bị Tiêu mỹ nhân tra tấn. “Hảo tỷ tỷ, buông tha ta đi mà.”

“Đi!”

Tiêu mỹ nhân ngoắc ngoắc tay, Hoa Phi Thất nghe lời đưa lên cái lỗ tai thịt thịt: “Tử tương, đêm nay…” Tiêu mỹ nhân nắm tay lấy bàn tay của Hoa Phi Thất, vói vào trong váy, đen tối thổi khí: “Đêm nay ta thay ngươi khai bao.”

Xoát một tiếng, Hoa Phi Thất hồng từ đầu đến chân.

“Cứ quyết định vậy đi.” Tiêu mỹ nhân cũng không chờ Hoa Phi Thất đồng ý, cao hứng bừng bừng nhắm ngay mặt hắn mà thân.

Cùng lúc đó, một lớn một nhỏ ngay ngắn đứng ngoài cửa, bọn họ sắc mặt quái dị nhìn Hoa Phi Thất và Tiêu mỹ nhân biểu diễn. Người nhỏ hơn nhíu chặt lông mày:

“Tề, hắn thật là…sao?”

“Tài Tình Tử chẳng bao giờ tính nhầm.” Người lớn hơn cung kính trả lời.

“Vậy không xong, hắn thích nữ nhân. Vậy tiểu tân nương của ta thì sao? Cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ không thể…” Gương mặt đầy nét trẻ con đau khổ suy tư, có vẻ thành thục không hợp tuổi. Nhất là đôi mắt tràn ngập những tính toán.


“Đêm nay…” tiểu hài tử chớp mắt, hướng người lớn hơn vẫy vẫy tay. Người lớn hơn nghe lời cúi xuống. Tiểu hài tử dặn dò một phen, người lớn hơn gật đầu lĩnh mệnh.

Mí mắt trái giật giật, tai. Mí mắt phải cũng giật giật, tài.

Rốt cuộc là tai hay là tài?

Tiêu mỹ nhân có chút buồn bực, phe phẩy đầu đặt ở một bên, tiếp tục chỉ huy các cô nương bắt chuyện với khách nhân đêm nay. Khách nhân đêm này đều là vì đêm đầu của quan gia tiểu thư mà đến, một đôi mắt tìm tòi nhất tề hướng về phía cánh cửa phòng đóng chặt trên lầu.

Nếu không phải đã đáp ứng với Hoa Phi Thất, thật muốn lưu lại cái cây hái ra tiền. Đáng tiếc đêm nay Hoa Phi Thất thỏa thuận mua bán thành công rồi, nhành hoa xinh đẹp này sẽ trở về trong tay kẻ yêu hoa. Đáng tiếc, đáng tiếc…

Bất quá chính nàng cũng thu được lợi.

Tiêu mỹ nhân mỉm cười, bắt chuyện càng thêm hăng say.

Đột nhiên, khách không mời mà đến xuất hiện.

*Đời Hậu Hán (25-219), ở đất Giang Nam có một chàng hàn sĩ tên Lương Hồng. Nhà nghèo, Lương Hồng ở trong túp lều tranh vách đất. Họ Lương chăm học biết trọng liêm sỉ, khí tiết, giữ đạo thanh bần cao đẹp. Đức hạnh, tài năng của chàng được người khâm phục, nổi tiếng khắp nơi.

Ở vùng địa phương có nàng Mạnh Quang vốn dòng nho gia giàu có nhứt vùng. Nàng tính nết đoan trang đức hạnh, đương độ kén chồng. Nhiều người thân hỏi, nàng trả lời rằng chỉ có người hiền đức như Lương Hồng mới xứng đáng là chồng.

Thấy nhà họ Mạnh đạo đức, Lương Hồng cùng nàng Mạnh Quang kết nghĩa đá vàng.


Khi làm lễ thành hôn, nàng Mạnh Quang mặc xiêm y lộng lẫy, trang sức toàn vàng ngọc đắt tiền, cốt làm đẹp cho chàng vừa ý. Nào ngờ trông thấy vợ trang sức rực rỡ, Lương Hồng không bằng lòng, bảy ngày đêm, chàng không làm lễ động phòng hoa chúc.

Nàng Mạnh Quang lấy làm lạ, kiểm điểm lại lời nói cử chỉ của mình không tỏ vẻ gì vô lễ. Nghĩ mãi, nàng ngờ rằng vì nàng trang sức lộng lẫy mà chồng không bằng lòng chăng. Nàng liền trút bỏ lớp áo quần tốt đẹp, đồ trang sức ngọc vàng, để mặc y phục vải bô, cài thoa gai ra hầu chồng.

Thấy vợ như thế, Lương Hồng vui vẻ nói: 

– Đây mới chính là vợ của ta. Hồng này không màng danh lợi, không ham của bạc vàng. Hồng chỉ muốn cùng vợ cày lấy ruộng, trồng lấy lúa, dệt lấy vải, sinh sống trong cảnh nghèo mà lúc nào cũng giữ tròn khí tiết, đạo đức, vợ lúc nào cũng kính trọng chồng và chồng lúc nào cũng nể yêu vợ. 

Mạnh Quang nghe chồng nói rất lấy làm vui vẻ. Nàng đối với chồng rất mực cung kính. Mỗi bữa cơm, đối diện, nàng nâng mâm ngang mày để tỏ lòng kính trọng chồng. 

Trong tác phẩm “Nhị độ mai”, tác giả Vô danh, đoạn diễn tả cảnh Hoài Nguyên đi cống Hồ có làm bài thơ tặng tình nhân là Mai Lương Ngọc lúc chia ly, có câu: 

Ngang mày Mạnh thị chưa nâng án, 

Thấy mặt Chiêu Quân đã mất tranh. 

“Mạnh thị” đây chỉ nàng Mạnh Quang. Về sau, những nhà có hôn lễ, nhà trai thường viết 4 chữ “Cử án tề mi” dán ở cửa phòng, chỉ rằng người vợ hiền đức. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận