Phi Thiên

Nói là đáng tiếc vì long câu, nhưng nghe giọng nói trong lời nói, dường như mơ hồ có chút ý vị đáng tiếc vì Hắc Thán trở thành vật cỡi của Ngưu Hữu Đức.

Chu Đại Năng cảm khái một tiếng cũng không muốn nói nhiều gì, gọi một tên thủ hạ tới, dặn dò y trông coi vật cỡi của Miêu Nghị thật tốt, xoay người lại đưa tay mời Miêu Nghị:

- Ngưu huynh đệ mời!

Miêu Nghị lại đưa tay lên trước mời.

Chu Đại Năng cũng lười khách sáo với hắn nữa, vung tay một cái. Bởi vì người y lùn mà áo choàng quét đất, sải bước dẫn Miêu Nghị vào trong động phủ.

Không gian phòng khách chính của động phủ không nhỏ, từng cây đuốc cắm ở trên tường đá làm cho động quật sáng như ban ngày.

Chu Đại Năng đi vòng ra chủ vị phía sau bàn dài trong phòng ngồi xuống, lúc này bất kể tu vi của mọi người cao hay thấp, y là chủ nhân của nơi này xứng đáng ngồi chủ vị.

Mặc dù y không ưa Miêu Nghị, nhưng trước khi ngồi xuống vẫn không quên đưa tay ra mời Miêu Nghị, ý bảo mời ngồi, làm hết tình địa chủ.

Mà hai bên trái phải của chủ vị trở xuống, đã sớm có một hàng trường án thẳng hàng dọn sẵn, trên mỗi trường án bày các loại rượu thịt hoa quả đủ màu sắc.

Các vị trại chủ đều ngồi vào vị trí, nâng rượu nói cười, bên cạnh có tiểu yêu lui tới xuyên qua nâng bình rót rượu.

Trên mặt đất trống ở giữa, có hai tên hồ mị tử (cáo cái) đang nhảy múa uốn éo eo thon câu dẫn người ta.

- Ngưu Đại nhân mời dùng.

Một tên tiểu yêu sau khi rót rượu cho Miêu Nghị khách sáo nói một câu rồi lui xuống.

Miêu Nghị bưng chén ngọc lên ngửi mùi của rượu, phát hiện màu sắc trong suốt, mùi thơm ngát xông vào mũi, không nhịn được uống một ngụm nhỏ, ánh mắt hơi sáng lên. Thật là rượu ngon khó có được, xem ra đám yêu quái này thật đúng là biết cách hưởng thụ.

Hắn không biết điều này có liên quan đến tính thích rượu của Viên thống lĩnh kia. Nếu như Viên thống lĩnh đi tới sơn trại nào đó lại phát hiện không có rượu ngon, là sẽ mất hứng.

Vì hùa theo sở thích của thượng cấp, bảy mươi hai vị trại chủ trải qua nhiều năm tháng miệt mài dưới ánh trăng đều tu luyện ra bản lãnh cất rượu ngon lành nghề, nói là quỳnh tương ngọc dịch đúng là không quá đáng, không phải địa phương khác của Tinh Tú Hải có thể so sánh, tới lúc này Miêu Nghị xem như là khẩu phục rồi.

Lại nhìn một chút từng đống thịt hoặc nướng hoặc nấu đặt ở trong mâm, phát hiện không có đũa, lại nhìn mọi người một chút, đều là trực tiếp lấy tay xé.

Hắn tự nhiên không tiện nói, người đâu, cho ta một đôi đũa... Như vậy khẳng định sẽ lộ tẩy.

Không thể làm gì khác hơn cũng trực tiếp đưa tay xé xuống một cái chân không biết là loại chim gì, kết quả sau khi cắn một miếng suýt chút nữa phun ra, không ngờ thịt ở nơi này đều chỉ nướng một phần ngoài mặt nhìn cho đẹp mắt, ăn vào trong miệng tràn đầy mùi máu tanh, so với ăn thịt sống không khác nhau mấy.

Có thể nhìn những trại chủ khác đều uống rượu chén lớn, miệng ăn thịt to, ăn rất có dáng vẻ ngon miệng, vì không muốn lộ tẩy, chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống bụng.

Ăn một miếng liền không muốn ăn miếng thứ hai nữa, không có khẩu vị tốt như những yêu quái kia.

Cầm một quả đỏ rực chưa từng thấy qua đưa lên miệng cắn, giòn tan ngọt dịu hợp khẩu vị, mùi vị tương đối kỳ lạ lại ăn ngon, đáng giá ăn nhiều một chút.

Lại nhìn các đại trại chủ xung quanh, hoặc ngồi chung một chỗ chạm chén nói chuyện phiếm, hoặc là đi lại giữa các bàn cầm tay nói chuyện với nhau, có thể nói nói thật vui, phần lớn lộ vẻ rất hào sảng.

Không khí nơi này vẫn rất náo nhiệt, Miêu Nghị vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều yêu quái như vậy, cũng là lần đầu tiên ngồi uống rượu với nhiều yêu quái như vậy, ít nhiều có chút hưng phấn.

Chẳng qua khiến hắn kỳ quái chính là, bối cảnh của mình đường đường là Bích Du thủy phủ, tại sao không có ai tới đây nói chuyện với mình?

Mới đầu trong lòng hắn vẫn còn âm thầm bảo trì cảnh giác, sợ lộ tẩy, hiện tại tốt rồi, căn bản là không ai để ý tới mình, phát hiện thuần túy là tự mình nghĩ nhiều, xâm nhập vào giữa những người này có thể hoàn toàn không có độ khó sao?

Một mình mình ngồi ở chỗ này có phải quá cách biệt không, có thể dễ dàng lộ tẩy hay không?

Miêu Nghị nhìn hai bên một chút, thấy mọi người có qua có lại, có vẻ ngồi không yên.

- Lão Hắc, nghe nói ngươi thu được một mỹ cơ, tại sao không mang theo tới để mọi người cùng nhau xem thử?

Cách đó không xa có mấy vị trại chủ chụm đầu chung một chỗ, lấy một vị trong đó trêu chọc.

Miêu Nghị thuận tay cầm chén rượu rời chỗ, đưa tới, cười ha ha nói:

- Đúng vậy, vì sao không mang theo xem một chút.

Mấy người quay đầu nhìn lại, có người như cười như không với hắn một cái, có người không giả bộ, có người cười ha hả gật đầu một cái, tiếp theo lục tục xoay người rời đi.

Còn lại một mình Miêu Nghị cầm chén rượu ngưng cười đứng tại chỗ không nói được gì, các ngươi làm như vậy là có ý gì?

Quay đầu nhìn hai bên một chút, lại đi về phía chỗ mấy người khác tụ tập, chủ động xen vào nói:

- Mấy vị trại chủ đang nói chuyện gì vậy?

Ai ngờ giống hệt như lúc trước, mọi người vừa nhìn ra là hắn, đều không lạnh không nóng từ từ đi ra chỗ khác.

Có người quá đáng thậm chí cười lạnh một tiếng hỏi:

- Liên quan gì tới ngươi?

Lúc trước là Miêu Nghị không muốn lộ tẩy mới chủ động bắt chuyện, hiện tại bị người ta làm như không thấy như vậy, nhất thời có chút không cam lòng. Vì sao mình bị người ta ghét bỏ xa lánh như vậy, chỉ là một đám yêu quái cũng dám làm tổn thương lòng tự tôn của mình...

Với suy nghĩ không từ bỏ ý định, dường như người này quên mục đích của mình tới đây, đi khắp nơi chủ động tìm các trại chủ bắt chuyện.

Nếu như cảnh tượng này để cho tu sĩ con người khác nhìn thấy không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, chỉ sợ sẽ khiếp sợ đối với sự phách lối lớn gan của người này. Tu vi thấp kém xông vào Tinh Tú Hải không nói, không ngờ còn lẫn vào trong đám yêu quái không biết tránh né che giấu chút nào, ngược lại chủ động đi tìm chuyện, quả thực là trong mắt không có yêu quái, làm cho bầy yêu Tinh Tú Hải làm sao chịu nổi.

Thật ra nếu như các vị trại chủ cẩn thận kiểm tra Miêu Nghị, chỉ sợ chưa chắc không thể đoán được thân phận của người này.

Chẳng qua các vị trại chủ đồng dạng là nằm mơ cũng không nghĩ đến, còn có người gan lớn như vậy dám hành động không theo như lẽ thường.

Đối mặt với người chủ động tham gia náo nhiệt này, căn bản liền không ai suy nghĩ hắn là tu sĩ con người, ngược lại cảm thấy vì sao người này không biết điều như vậy, không thấy mọi người đều không muốn để ý tới ngươi sao?

Kết quả có thể tưởng tượng được, không ai thèm để ý tới Miêu đại động chủ, làm cho lòng tự tôn của Miêu đại động chủ chịu đả kích sâu nặng.

Vì vậy Miêu đại động chủ oán niệm trong lòng bắt đầu tập trung tinh thần suy nghĩ, phải làm thế nào chơi chết đám người này.

Cẩn thận quan sát một phen, hiện trường người đến người đi, thị giác của mọi người bao quát bốn phương tám hướng, lại thêm một đám tiểu yêu trong lúc hầu hạ đi qua đi lại, muốn lợi dụng đám ‘tiểu tử’ ném đá giấu tay căn bản không có bất kỳ nắm chắc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui