Phi Thiên

Miêu Nghị có vẻ không biết nói gì, chờ khí tức âm hàn trong cơ thể lão nhân phát tác, kết quả lão nhân vẫn như người vô sự, vẫn còn đang lật qua lật lại ‘tiểu tử’ quan sát.

Hắn không khỏi quay đầu lại liếc nhìn thi thể vượn già lần nữa, có vẻ không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì.

Bất quá cũng không lâu sau, rốt cục lão nhân buông tay để rơi ‘tiểu tử’, hít sâu một hơi, khẽ nhắm hai mắt lại.

Mí mắt Miêu Nghị khẽ giật, tim bắt đầu đập rộn lên.

Chỉ thấy trên bộ râu rối nùi của lão nhân dần dần hiện lên băng sương, ngoài da cũng có một làn sương trắng xóa. Cuối cùng ngay cả trên y phục cũng không thể tránh được, càng ngày càng dày, dường như toàn thân lão đã bị đông cứng, không nhúc nhích.

Năm ngón tay khẽ nhúc nhích, trong tay Miêu Nghị đột nhiên xuất hiện một thanh ngân thương, không hề do dự nhắm vào ngực lão nhân vung thương đâm tới:

- Nhận lấy cái chết!

Kết quả sau khi một thương xuất ra, lập tức cảm thấy choáng váng.

Lão nhân dường như đã bị đông cứng đột ngột xuất thủ thật nhanh, chộp lấy mũi thương mở ra cặp mắt khép hờ, nhìn chằm chằm hắn cười lạnh nói:

- Tiểu tử, lòng dạ thật độc ác, không trách con hep mập kia cũng biết đánh lén, có lẽ là học theo ngươi!

Một cỗ pháp lực từ trong tay lão xông ra, ngân thương kia giống như làm bằng chất dẻo, bị ép thật nhanh từ mũi tới cán, ép cho Miêu Nghị phải buông tay.

Bản thân Miêu Nghị bị pháp lực ập thẳng tới đánh bay ra sau, giãy dụa mấy cái không thể nào bò dậy được, cơ mặt giật giật nhìn lão nhân bị băng sương phong kín, kinh ngạc như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.

Đây là vì Miêu Nghị không nhìn thấy trước khi Viên Khai Sơn chết thế nào. Trước khi y chết cũng chỉ là thực lực bị hạn chế mới bị lão nhân dơ dáy đánh chết, nhưng sau khi bị hạn chế thực lực muốn giết chết Miêu Nghị hắn vẫn đơn giản như thái rau xắt chuối, đối với lão nhân dơ dáy mà nói cũng là như vậy.

Hắc Thán nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy, tốc độ nhanh vô cùng, miệng cắn Miêu Nghị vứt lên lưng, chở theo chủ nhân bỏ chạy.

Miêu Nghị cười khổ, có thể trốn được sao!?

Quả nhiên một thanh bảo giản hồng quang rực rỡ vọt đến trước mặt bọn họ, Hắc Thán dừng lại khẩn cấp, đổi hướng chạy vài lần đều bị bảo giản hồng quang cản lại.

- Ta khuyên các ngươi ngoan ngoãn trở lại, còn chạy nữa cũng đừng trách ta không khách sáo.

Thanh âm của lão nhân dơ dáy truyền tới.

Không có cách nào, cũng không nổi giận được, Hắc Thán mới vừa rồi còn thoát đi chạy thật nhanh, hiện tại ủ rũ cúi đầu chở Miêu Nghị trở lại.

Chính xác là bị thanh bảo giản thân đầy hồng quang kia lùa trở lại.

Miêu Nghị vừa nhảy xuống đất lập tức đấm đá Hắc Thán một trận, miệng thóa mạ:

- Ta bảo ngươi chạy sao, ai cho ngươi chạy…

- Bớt diễn trò ở chỗ này, ngươi cũng không phải loại tốt lành gì, mới vừa rồi là ai muốn giết ta?

Lão nhân dơ dáy đứng bất động châm chọc một tiếng, đột nhiên âm dương quái khí nhại thanh âm của Miêu Nghị:

- Có thể gặp được tiền bối ở Tinh Tú Hải cũng là duyên phận, hai chúng ta cùng là tu sĩ loài người, không thể tự giết lẫn nhau ở Tinh Tú Hải để làm trò cười cho yêu quái, tiền bối ngài nói có đúng không... Con thỏ nhỏ chết tiệt, thật đúng là ngoài miệng một đằng trong lòng một nẻo, ngoài miệng nói thật dễ nghe, xuất thủ lại không khách sáo chút nào. Thật may là ta còn có chút bản lãnh, nếu không hôm nay rất có thể lật thuyền trong mương!

Cho dù là lúng túng xấu hổ cũng không có ích gì, trong lúc sinh tử như ngàn cân treo sợi tóc, có thể chạy thoát được mới là bản lãnh. Bất quá Miêu Nghị vẫn bị người ta nói có vẻ hận không tìm được cái hố chui xuống, thật là khó xử, người ta lại không chừa chút tình cảm nào cho mình.

Chờ một hồi, lão nhân dơ dáy đột nhiên vung hai tay áo.

Rầm… băng sương phủ trên người lão thình lình tung bay tán loạn, băng rơi đầy đất, đã bức được khí tức âm hàn như u minh trong cơ thể ra ngoài.

Hắc Thán cúi thấp đầu, Miêu Nghị cũng cúi thấp đầu, lão nhân dơ dáy chắp tay lượn quanh hai người đi một vòng, mỉa mai châm biếm liên tiếp:

- Thật đúng là chủ nào tớ nấy, thật là xứng đôi! Đừng giả vờ xấu hổ nữa, ngẩng đầu lên đi.

Miêu Nghị từ từ ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười nói:

- Tiền bối có gì chỉ giáo?

Lão nhân dơ dáy trừng mắt:

- Tiểu tử, cũng không phải ta làm khó ngươi, đồ mà ngươi liều mạng có được ta cũng không cần, bất quá ngươi phải cho ta một thứ. Chỉ cần ngươi đáp ứng, chuyện ta gánh oan giúp ngươi cũng có thể không tính nữa.

Miêu Nghị sửng sốt, còn có chuyện tốt này sao, bèn thử hỏi:

- Thứ gì vậy?

Lão nhân chỉ chỉ ‘tiểu tử’ đang vỗ cánh bay vo ve giữa không trung:

- Đưa chúng cho ta, cùng với phương pháp điều khiển chúng!

Lão đã nhìn ra, cũng đã lấy thân lãnh giáo, biết được giá trị tiềm lực cực lớn của bọn ‘tiểu tử’. Chỉ cần có thể lấy được những ‘tiểu tử’ này khéo léo lợi dụng, chỉ là hai trăm cái nhẫn trữ vật không đáng kể gì, tỷ như Viên Khai Sơn đã chết trước mắt, đồ trên người y chắc chắn vượt qua đồ trong hai trăm cái nhẫn trữ vật này.

- Chuyện này…

- Sao hả, không bằng lòng sao? Ta đối với ngươi đã coi như là hết sức khách sáo rồi, đổi lại là người khác e rằng đánh chết cũng chưa chắc chịu bỏ qua cho ngươi, đừng rượu mời không uống, uống rượu phạt!

Miêu Nghị vội vàng xua tay liên tục nói:

- Tiền bối, không phải ta có ý này, có thể đưa chúng cho lão, nhưng phương pháp điều khiển chúng, cho dù là muốn cho cũng không được.

Lão nhân cau mày hỏi:

- Vì sao vậy?

- Phương pháp điều khiển chúng là dùng cảm ứng tâm linh. Chúng vẫn còn là ấu trùng, mặc dù mới nuôi mấy năm nhưng từ nhỏ chúng còn trong trứng đã phải sống chung với chúng, làm như vậy mới có thể thành lập được cảm ứng tâm linh. Ngoài ra cũng không còn phương pháp điều khiển nào khác, cho nên vãn bối cũng không có cách nào.

- Còn có chuyện như vậy sao?

Lão nhân hồ nghi hỏi:

- Ý của ngươi muốn nói chúng nó chỉ nghe lời một mình ngươi, lời của người khác đều vô dụng sao?

Miêu Nghị gật đầu cười khổ nói:

- Đích xác là như vậy.

Lão nhân trừng mắt một cái:

- Con thỏ nhỏ chết tiệt, có phải ngươi đùa bỡn ta hay không? Không thể điều khiển chúng, ta cần chúng làm gì?

Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:

- Tiền bối, thật sự là như vậy, nếu ngài không tin, cho dù là giết ta, ta cũng không có cách nào!

- Đừng già mồm mạnh miệng, ta chỉ cần thử một lần sẽ biết.

Lão nhân hừ lạnh một tiếng, đi tới đưa ra một tay khoác lên trên người của Miêu Nghị, lấy pháp lực bao phủ toàn thân Miêu Nghị. Chỉ cần trên người hắn có bất kỳ dao động pháp lực hoặc điểm gì khác thường, lão sẽ có thể nhận ra được, sau đó lên tiếng nói:

- Bảo chúng nó rơi xuống đất.

Miêu Nghị biết đây là lão nhân muốn khảo nghiệm mình, ý niệm thoáng động, bọn ‘tiểu tử’ lập tức rơi xuống đất hết.

Lão nhân dơ dáy trợn mắt há mồm, nuốt một ngụm nước bọt đổi mệnh lệnh khác:

- Bảo chúng nó bay lên bay xuống thử xem...

Miêu Nghị lại dùng ý niệm sai khiến, bọn ‘tiểu tử’ lập tức làm theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui