Phi Thiên

Bọn họ không đi quá xa, bọn họ lơ lửng trên hành tinh gần chủ tinh, chung quanh có mười một hành tinh đang xoay tròn, tinh cầu thứ mười hai bị sương mù màu đỏ bao phủ không thể nhìn thấy tình hình trong tinh cầu.

Đám người Vân Ngạo Thiên không biết đám phản tặc mang bọn họ tới nơi này làm gì. Ánh mắt Miêu Nghị tập trung nhìn thẳng vào tinh cầu chính giữa, trong lòng của hắn đang xác nhận.

Từ vị trí đại khái của tinh tượng trong tàng bảo đồ, hắn đã có thể tìm được vị trí cụ thể.

Hắn vừa nhìn đã biết rõ bảo tàng Âm Hồn Thông Dương Quyết chữ địa đang giấu phía dưới, trên hành tinh có mười một thứ tinh bay quanh. Thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.

Nhìn sang hai bên một chút, hắn cũng không biết đám phản tặc dẫn bọn họ tới nơi giấu bảo tàng làm gì.

Mạnh Như quay người đối mặt sáu người Miêu Nghị bên cạnh, hắn chỉ vào tinh cầu trung tâm và nói:

- Nhìn thấy mười hai tinh cầu chứ?

Sáu người Miêu Nghị nhìn nhau, đều gật đầu nói:

- Nhìn thấy.

Mạnh Như nói:

- Sau khi sáu vị Thánh chủ vẫn lạc, chúng ta bại lui rút vào Luyện Ngục chi địa để tránh chia rẻ và chống lại đám phản tặc bên ngoài. Vì vậy lục đạo đề cử ra một vị tướng chủ để thống lĩnh, hôm nay sáu vị tướng chủ bị vây khốn trong mười một thứ tinh, trên tinh cầu chủ thứ mười hai có người bố trí đại trận, đại trận có chung một nhịp thở với sáu vị tướng chủ, phải đi tới thứ tinh cứu sáu vị tướng chủ, cần bài trừ trận pháp liên quan trên mười một thứ tinh mới có thể phá trận, cũng cứu sáu người ra ngoài, chúng ta cần các ngươi phá trận, nếu có thể phá trận sẽ tha các ngươi khỏi chết, nếu không thể phá trận thì lưu mạng lại đây.

Sáu người ngạc nhiên há hốc mồm, Vân Ngạo Thiên lên tiếng:

- Bằng tu vi của các vị cũng không thể phá trận, bảo chúng ta đi phá trận không khác gì trò đùa, làm vậy khác gì bức chúng ta đi chịu chết?

Mạnh Như nói:

- Năm đó người bố trí trận pháp này có thông báo, chờ đến khi truyền nhân của lục đạo kỳ công xuất hiện, cũng là thời điểm sáu vị tướng chủ nhìn thấy ánh mặt trời.

Sáu người đã hiểu vì sao phản tặc lại nghiệm chứng công pháp của bọn họ, thì ra là như vậy.

Miêu Nghị nhìn sang sáu lão gia hỏa.

- Chẳng phải sáu vị tiền bối cũng tu hành công pháp lục đại kỳ công sao? Vì sao không tự phá?

Mạnh Như lắc đầu nói:

- Chúng ta chủ tu hành lục đại kỳ công chữ nhân, tất cả đều do người bày trận truyền cho chúng ta, mục đích chính là tìm truyền nhân tu hành lục đại kỳ công. Chúng ta cũng thử phá trận, không làm gì được trận pháp này, không dám cưỡng ép phá trận, không mạo hiểm dùng tính mạng sáu vị tướng chủ đánh cược.

Có người nắm giữ lục đại kỳ công? Ánh mắt Miêu hơi sáng lên, hắn không dám lộ ra ngoài, vội vàng hỏi:

- Không biết ai là người bày ra trận pháp này, vì sao trong tay có công pháp của sáu vị Thánh chủ?

Mạnh Như báo ra một cái tên cực kỳ đáng sợ:

- Bạch chủ!

Quả nhiên là hắn! Miêu Nghị lại hỏi

- Vì sao trên tay Bạch chủ có lục đại kỳ công?

Mạnh Như chậm rãi nhắm mắt lại, nói:

- Ngươi không cảm thấy mình hỏi nhiều hay sao?

Những năm qua hắn vẫn bi Bạch chủ chôn dấu lục đại kỳ công nắm mũi dẫn đi, Miêu Nghị cũng phải cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, hắn nói:

- Các ngươi bức chúng ta phá trận, chúng ta không biết rõ tiền căn hậu quả, bảo chúng ta phá bằng cách nào?

Hiện trường lặng im trong chốc lát sau đó hòa thượng Quy Vô thở dài, hắn nói:

- Lục đại kỳ công là sáu vị Thánh chủ đưa cho Bạch chủ.

Miêu Nghị càng kỳ quái, hỏi:

- Không phải Bạch chủ là tử địch của sáu vị Thánh chủ sao? Tại sao lại giao công pháp cho hắn?

Quy Vô nói:

- Năm đó Phật chủ, Thanh chủ, Bạch chủ tụ tập số lượng lớn nhân mã tạo phản, sau đại chiến Bạch chủ tâm tư kín đáo đoán ra đường chúng ta bỏ trốn, sớm thiết hạ mai phục cản trở chúng ta, sáu vị Thánh chủ liên thủ không phải đối thủ của Bạch chủ, đến bước đường cùng, sáu vị Thánh chủ dâng lục đại kỳ công sau đó tự vẫn, Bạch chủ cũng thả cho chúng ta con đường sống. Sáu vị Thánh chủ hi sinh tánh mạng của mình mới đổi được cơ hội cho chúng ta trốn vào Luyện Ngục chi địa, nếu không đã sớm bị diệt sạch toàn bộ, làm gì còn sống tới hôm nay.

Vừa nghe lời này, chẳng những Quy Vô, lục đạo đại tướng quân và những tu sĩ pháp lực vô biên phía sau đều chán nản.

Đám người Vân Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn nhau, thậm chí phát hiện có người đang khóc, tình cảnh này làm cho đám người Vân Ngạo Thiên âm thầm động dung, không thể tưởng tượng nổi, sáu đại Chí Tôn năm xưa phải tự vẫn để bảo toàn tính mạng của thuộc hạ.

Suy bụng ta ra bụng người, có thể hi sinh chính mình bảo toàn người khác không phải người nào cũng làm được, cũng khó trách Bạch chủ muốn đẩy bọ ọ vào con đường chết cũng phải thả cho bọn họ sống sót, cũng khó trách sau khi sáu đại Chí Tôn vẫn lạc nhưng đám phản tặc vẫn đối kháng Thiên đình tới tận bây giờ mà không đầu hàng.

Miêu Nghị kỳ quái nói:

- Bạch chủ đã thả các ngươi một con đường sống, vì sao lại bố trí đại trận vây khốn sáu tướng chủ?

Ma đạo Đại tướng quân Đan Tình thở dài:

- Sáu vị tướng chủ bị nhốt là chuyện của nhiều năm sau, nghe nói bên ngoài lại xuất hiện Yêu chủ, không biết nguyên nhân gì Phật chủ và Thanh chủ đứng chung với nhau, hai người trở mặt với Bạch chủ, Yêu chủ, nghe nói Yêu chủ lọt vào tay Phật chủ và Thanh chủ làm con tin, lúc này Bạch chủ không biết từ nơi nào tiến vào địa ngục, tìm được chúng ta sau đó bàn bạc một phen, sáu vị tướng chủ cam nguyện bị Bạch chủ vây khốn trong đại trận tới tận ngày hôm nay.

Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Sáu vị tướng chủ tự nguyện bị nhốt? Vì cái gì tự nguyện bị Bạch chủ vây khốn?

Quỷ đạo Đại tướng quân Lãnh Trác Quần nói:

- Chúng ta không biết nguyên nhân cụ thể, sáu vị tướng chủ cũng không nói rõ, chỉ báo chúng ta chờ ơợi truyền nhân sáu vị Thánh chủ cứu bọn họ thoát khốn, cơ hôij thoát ly địa ngục và đả đảo Thanh chủ và Phật chủ đã tới. Chúng ta chỉ cần nghe theo Bạch chủ an bài, không bao lâu sau lại nghe tin Bạch chủ bị trấn áp trong Trấn Yêu Tháp, chúng ta như bị sét đánh khi nghe tin tức này. Mà chúng ta không có biện pháp cứu sáu vị tướng chủ thoát khốn, chỉ có thể là tuân thủ sáu vị tướng chủ phó thác chờ tới bây giờ. Hơn mười vạn năm, chúng ta vốn đã tuyệt vọng nhưng không ngờ các ngươi lại xuất hiện.

Đám người Miêu Nghị nhìn nhau, nội tâm bọn họ biết rõ, biết rõ chính mình không có liên quan gì với Bạch chủ, lại nói Bạch chủ bị vây khốn trong Trấn Yêu Tháp thì làm sao có quan hệ với bọn họ được.

Nếu nói có chút quan hệ với Bạch chủ, Miêu Nghị tự nhận xem như có chút liên quan, hắn còn chạy đi đào móc bảo tàng Bạch chủ lưu lại, hắn còn có chút quan hệ khác, đó là hắn dưới cơ duyên xảo hợp bắt được bí thược mở bảo tàng của TInh Linh nhất tộc trong Hỗn Loạn Chi Địa, cũng không được kẻ nào chỉ điểm, là cơ duyên thuần túy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui