Phi Thiên

Năm đó cọc ngầm lưu lại phương thức liên lạc, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn nổi lên sinh ra sai lầm, thí dụ như người nào đó chết trận cho nên đứt đoạn liên hệ với cọc ngầm, cho nên Thạch Vân Biên, Lãnh Trác Quần, Đan Tình, Quy Vô, Trường Không, Mạnh Như sáu đại tướng đều có tinh linh liên hệ cọc ngầm, ngược lại sáu tướng chủ bị vây nên không có.

Nghe Kim Mạn nói cọc ngầm, sắc mặt Trường Tôn Cư nghiêm túc, cho dù việc gì liên quan tới cọc ngầm, cọc ngầm thời gian gần đây không liên hệ, cọc ngầm bên kia cũng đã thông báo, không tới lúc bất đắc dĩ sẽ không liên hệ.

Lúc này Trường Tôn Cư không thể không truyền âm cho Mạnh Như, hắn cần liên hệ cọc ngầm để tìm hiểu tin tức.

Mạnh Như sững sờ, hắn dùng tinh linh liên hệ với cọc ngầm bên phản tặc.

- Tướng chủ, việc này không nên náo tiếp, Miêu Nghị không phải phản tặc nằm vùng, mà là nằm vùng của chúng ta xếp vào phản tặc...

Mạnh Như truyền âm báo ý của cọc ngầm cho Trường Tôn Cư biết.

Phản ứng giống với Kim Mạn, Trường Tôn Cư cũng khiếp sợ không thôi, hắn cũng phản ứng như Kim Mạn, chuyện vừa xảy ra nhưng cọc ngầm đã biết và liên hệ, năng lực khống chế như vậy quá đáng sợ, có chuyện gì cọc ngầm không biết?

Trường Tôn Cư hơi khôi phục cảm xúc, hắn tỏ vẻ biết rõ, sau đó nghiêng đầu truyền âm với Mục Phàm Quân:

- Thánh chủ, đã xác nhận Miêu Nghị không phải nằm vùng, việc này thôi đi, không nên lại tiếp tục, nếu không mọi người sẽ khó nhìn nhau.

Nghe xong lời này, Mục Phàm Quân vô cùng tức giận, đến mức này nàng làm sao có thể tiếp nhận sự thật ngay trước mắt, lạnh lùng truyền âm hỏi:

- Các ngươi xác nhận tin tức hắn không phải nằm vùng của phản tặc? Các ngươi không xác minh thân phận đại thống lĩnh thiên nhai của hắn trên Thiên Nguyên tinh lại có kết luận là sao? Ta thân là Tiên đạo Thánh chủ, không thể lấy sinh tử trăm vạn huynh đệ làm trò đùa.

Trường Tôn Cư nói:

- Thánh chủ, nói cho ngài biết, cho dù xác minh Miêu Nghị có thân phận khác cũng không có ý nghĩa, cho dù xác nhận không sai cũng vô dụng, những người khác sẽ không tin hắn là nằm vùng do phản tặc phái tới.

Lời đã nói tuyệt, ý bảo nàng thu tay.

Mục Phàm Quân động dung... Nàng âm thầm kêu khổ, có cảm giác ăn trộm gà không thành còn mất nắm thóc, không nghĩ tới Miêu Nghị có bảo hộ cứng như thế, nàng cũng không thể bỏ qua, cắn răng hỏi:

- Là ai truyền tin mà các ngươi chắc chắn như thế?

Trường Tôn Cư do dự, khuyên nhủ:

- Thánh chủ, trước khi ngươi triệt để dung nhập vào chúng ta, ta không thể báo cho ngươi biết là ai cung cấp tin tức.

Cọc ngầm chính tồn tại trọng yếu giúp lục đạo kéo dài hơi tàn, cao tầng lục đạo đều biết rõ, sẽ không cho phép tin tức lộ ra ngoài, cũng là Bạch chủ bàn giao. Cho dù không có bàn giao, lục đạo cũng không tiết lộ. Chuyện này rất hiển nhiên. Khi đại quân Thiên đình tiến công địa ngục lại có thể báo tin tức chuẩn xác, từ đó có thể thấy được đây chính là cao tầng trong phản tặc, địa vị cực cao. Đoán chừng Thiên đình biết tin sẽ không tiếc huyết tẩy điều tra, một khi cọc ngầm bị tìm ra, tổn thất của lục đạo quá lớn, làm không tốt trực tiếp quan hệ tới sinh tử tồn vong của lục dạo.

Kể từ đó đám người Mục Phàm Quân chưa triệt để dung nhập vào bọn họ, bon họ sẽ không biết tin tức trọng yếu như thế, không vì cái gì khác, chỉ vì sinh tử tồn vong, nếu không vì sinh tử tồn vong thì bọn họ cugnx không nhận Mục Phàm Quân làm Thánh chủ.

Lời này chắn những lời khác của Mục Phàm Quân. Nội tâm nàng hiểu rõ, đừng cho rằng mình làm Thánh chủ vài ngày thì có thể khống chế đội ngũ này, hỏa hầu vẫn chưa tới, cũng không có biện pháp bức người ta giao cơ mật hạch tâm.

Dù thế nào cũng không có cơ hội giết Miêu Nghị, Mục Phàm Quân đành phải ăn quả đắng, không chiếm được mọi người ủng hộ nên không thể làm gì, phất tay áo quay người rời đi, cũng không nói câu nào, có nói nhảm nhiều hơn nữa cũng chỉ tự tìm nhục nhã.

- Hiểu lầm một hồi, vận mệnh lục đạo gắn chung với nhau, Tiên Thánh cũng vì lục đạo tồn vong nên vẽ vời cho thêm chuyện, nếu có chỗ đắc tội, xin Vô Lượng Thánh chủ không nên đặt trong lòng. Cáo từ!

Trường Tôn Cư chắp tay nhận lỗi với Miêu Nghị, quay nháy mắt với mấy đại tướng quan và người khác chưa hiểu gì, ý đồ ra ngoài lại nói sau đó dẫn người rời đi.

Miêu Nghị vẫn thờ ơ ngồi tại chỗ, hắn không bình tĩnh như mặt ngoài. Hắn còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Mục Phàm Quân huyên náo đầy bụi đất, đám người Vân Ngạo Thiên há hốc mồm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy?

Ma đạo, Phật đạo, Yêu đạo, Quỷ đạo, tướng chủ bốn đạo phát hiên không đúng, lập tức truyền âm hỏi Kim Mạn xảy ra chuyện gì, Kim Mạn trả lời thuyết phục như đã từng nói với Trường Tôn Cư, mọi người đều im lặng rời đi.

Tiên cung, đưa mắt nhìn Mục Phàm Quân bình tĩnh đi vào nội cung, Trường Tôn Cư áo trắng bồng bềnh đứng ở cửa cung không nói gì.

Mạnh Như hỏi:

- Tướng chủ, ngươi có phát giác được động cơ Thánh chủ lần này không thuần khiết hay không?

Trường Tôn Cư yên lặng, nghiêng đầu nói:

- Bảo Hoàng Ứng Hồng và Linh Ngọc tới tìm ta.

Hoàng Ứng Hồng và Linh Ngọc là người hắn sai sử tùy tùng bên người Mục Phàm Quân lúc trước, chỉ có điều sau này Mục Phàm Quân dùng người một nhà, cũng đá hai người ra ngoài.

Hai nữ nhanh chóng lao tới đây, nhìn thấy Trường Tôn Cư và Mạnh Như đứng đó, bọn họ lập tức tham khiến:

- Tham kiến tướng chủ, bái kiến đại tướng quân.

Trường Tôn Cư quay người hỏi:

- Ta hỏi các ngươi, những năm qua các ngươi có phát hiện Thánh chủ có gì không đúng hay không?

Hai nữ nhìn nhau, Hoàng Ứng Hồng trả lời:

- Những năm qua chúng ta theo bên người Thánh chủ, cũng khó nhìn thấy Thánh chủ có cái gì không đúng.

Không ngoài sở liệu, hỏi nhiều hai câu, thấy cũng hỏi ra chuyện gì, Mạnh Như im lặng nhìn Trường Tôn Cư, thích thú nói:

- Hai người nhớ kỹ, một khi phát hiện Thánh chủ có cái gì không đúng liền báo với ta.

- Vâng!

Hai nữ đáp ứng, đang muốn cáo lui, Linh Ngọc lên tiếng:

- Tướng chủ, thuộc hạ nhớ tới một việc.

- Ah!

Trường Tôn Cư hỏi:

- Là có quan hệ Thánh chủ?

- Vâng!

Linh Ngọc nhớ lại:

- Năm đó lúc chúng ta vừa tới bên người Thánh chủ, đột nhiên Thánh chủ hỏi ta chuyện liên quan tới Bạch chủ.

- Bạch chủ?

Trường Tôn Cư kỳ quái nói:

- Nàng hỏi Bạch chủ làm gì?

- Ta cũng nhớ ra rồi.

Hoàng Ứng Hồng cũng gật đầu nhớ lại, tiếp lời:

- Nàng hỏi chúng ta có gặp qua Bạch chủ hay chưa, chúng ta nói đã gặp rồi, nàng lập tức hỏi Bạch chủ có dung mạo thế nào. Lúc đó ta trả lời, nói trắng ra Bạch chủ là mỹ nam tử thế gian hiếm có, ai ngờ sau khi miêu tả dung mạo của Bạch chủ xong, nàng lại hỏi có phải Bạch chủ lưỡng có hai sợi tóc mai màu bạc buông dài xuống hay không, chúng ta gặp Bạch chủ là nam tử phong hoa tuyệt đại mái tóc đen chứ làm gì có tóc bạc, tự nhiên là nói không có, nàng không hỏi nữa, tình huống là như thế.

Thời gian trôi qua vài chục năm, dường như khong dám xác nhận tình hình lúc đó, nói câu cuối cùng lại nhìn sang Linh Ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui