Phi Thiên

- Ai!

Vân Tri Thu cũng nhìn ra phản ứng của Thiên Nhi, lắc đầu cười khổ, nói:

- Xem ra tên quỷ chết tiệt kia cũng hoài nghi lên đầu của ta... Cuối cùng vẫn còn chút lương tâm, vẫn còn niệm tình nghĩa kết tóc, không có trực tiếp sai người giết cả ta, cũng không biết có phải thăm dò ta hay không! Ta cũng không biết nên nói tên quỷ chết tiệt kia thế nào, thời điểm thông minh thì rất quỷ quyệt, thời điểm hồ đồ thì rối tung rối mù, lúc nào mới có thể chính thức lý trí một chút, có lẽ chuyện này quan hệ với tính cách của hắn, sợ rằng cả đời không sửa được.

Vừa nghe lời này, nghe được Miêu Nghị muốn giết cả Vân Tri Thu làm hai nữ giật mình, vội hỏi:

- Phu nhân, đại nhân xảy ra chuyện gì?

Vân Tri Thu cũng không dấu diếm các nàng, cũng mang việc Miêu Nghị gặp nạn và bàn giao muốn động thủ với đám Cơ Mỹ Lệ, nàng nói đại khái một lần.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi kinh hồn khi Miêu Nghị gặp nạn, cũng chưa bao giờ nghe qua Miêu Nghị có thể làm được chuyện tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, lại muốn đồ diệt cả thiếp thất trong nhà, hai người không thể xem nhẹ việc này được.

Vân Tri Thu nói:

- Nói cho các ngươi là muốn các ngươi biết rõ, chuyện lần này ta phải ngăn cản đại nhân, ta không thể để đại nhân làm ra chuyện như thế, thật muốn làm, đại nhân sẽ đi lên con đường không lối về. Nếu các ngươi muốn nói cho đại nhân biết, ta cũng không ngăn trở, dù sao các ngươi cũng là tâm phúc của đại nhân, những năm qua ta vẫn mang các ngươi bên người mình, là vì thanh danh của ta không tốt, dù sao chuyện Phong Huyền năm đó không xong, hắn nói không quan tâm, ta thật sự rất quan tâm, sợ hắn nghĩ nhiều, huống chi ta buôn bán lại tiếp xúc với không ít nam nhân, ta cũng muốn các ngươi nhìn thấy để chứng minh trong sạch của mình, hi vọng các ngươi có thể hiểu!

Hai nữ nghe xong lời này đều cắn môi cúi đầu không nói.

Quay đầu lại, Vân Tri Thu lại lấy tinh linh liên hệ hỏi Vân Ngạo Thiên có xảy ra chuyện này hay không.

Vân Ngạo Thiên không nói có hay không, chỉ nói một câu: gia gia thực xin lỗi ngươi!

Vân Tri Thu trầm mặc, không có tức giận, cũng không có chửi loạn, nàng chỉ nói một câu: gia gia, các ngươi bảo trọng!

Sau đó nàng thu tinh linh, nàng nói như vậy càng làm Vân Ngạo Thiên áy náy không thôi. Hắn thật hi vọng Vân Tri Thu chửi ầm lên, cho dù phân rõ giới hạn với Vân gia cũng tốt, nếu không phải người một nhà, hắn cũng không gánh nặng tâm lý, Vân Tri Thu càng như vậy Vân gia thiếu nợ nàng không rõ!

Không lâu sau, đám người Cơ Mỹ Lệ lục tục xuất hiện đông đủ, Vân Tri Thu cũng không có nói nhảm gì, bảo Tuyết Nhi mang ghế dựa tới, Vân Tri Thu ngồi ngay ngắn trước mặt các nàng, cũng ngồi bắt chéo chân bày ra phong phạm chính thất, trực tiếp nói chuyện Miêu Nghị bị bán đứng, còn nói năm thánh muốn mạng Miêu NGhị.

Đám người Cơ Mỹ Lệ nghe xong sợ tới mức mặt không còn chút máu, một nguyên nhân là lo lắng Miêu Nghị, một nguyên nhân khác nhà mẹ đẻ làm như thế là không quan tâm cảm nhận của bọn họ, muốn biến các nàng thành quả phụ, thậm chí trước đó cũng không báo một tiếng.

Một phương diện là các nàng hiểu hành vi của nhà mẹ đẻ, một phương diện khác lại khó tiếp nhận về mặt tình cảm.

- Ah...

Hồng Trần thở dài cảm thán.

- Nói cho các ngươi biết việc này cũng không có ý trách các ngươi. Dù sao Vân gia ta cũng có phần.

Đôi mắt Vân Tri Thu lập loè, ánh mắt đảo qua từng người một.

- Nói ra chỉ muốn các ngươi hiểu, nữ nhân chúng ta lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó. Nếu đã bước vào Miêu gia, phải suy nghĩ cho Miêu gia, nhà mẹ đẻ có thể dựa vào, chưa hẳn có thể dựa vào, tất cả mọi người nên hiểu rõ ràng. Cũng nên hiểu rõ bản thân, ai mới là người cùng sống chung với các ngươi, cũng nên phân rõ thân sơ nặng nhẹ.

Sau khi mượn cơ hội nói cho các nàng biết, Vân Tri Thu cũng không nói ra chuyện Miêu Nghị muốn giết các nàng, chỉ nói lo lắng đám người Mục Phàm Quân có bố trí khác cho bọn họ, nàng thu các nàng vào trong thú nang sau đó an bài tới nơi khác.

Lúc ra khỏi thành không thấy bị ai tra xét, nội tâm Vân Tri Thu thở ra một hơi, nếu như Miêu Nghị lúc này cố ý muốn hạ sát thủ, chỉ sợ ra lệnh một tiếng cũng có thể ra lệnh phong tỏa bốn cửa thành, không có động tĩnh đã nói rõ cảm xúc của Miêu Nghị ổn định lại.

Nhưng nàng cũng không dám khinh thường. Sợ Miêu Nghị làm trong âm thầm, đúng như nàng nói, Miêu Nghị hồ đồ rối tinh rối mù, lúc thông minh lại vô cùng đáng sợ, cho lúc đi ra nàng lại dịch dung, sợ Miêu Nghị phái người theo dõi hốt trọn ổ các nàng.

Chuyện cũng rõ ràng, trước kia Miêu Nghị đã có người ở trong sơn cốc bên ngoài thành hạ sát thủ với các nàng, như vậy có thể khẳng định hắn có bố trí người khác, hơn nữa không phải là người bình thường, cần biết thiếp thất của Miêu Nghị phần lớn không đơn giản. Đều tu luyện lục đại kỳ công, sợ rằng tu sĩ Kim Liên không dễ dàng làm gì được các nàng.

Sau khi an trí một đám thiếp thất tới tinh cầu hoang vắng, Vân Tri Thu cũng ở lại chờ đợi, nàng cho Miêu Nghị kỳ hạn ba ngày chính là muốn Miêu Nghị suy nghĩ kỹ có hạ sát thủ hạ không. Đương nhiên, đây chỉ là nàng nói, Miêu Nghị muốn hạ sát thủ trước ba ngày, nàng cũng không thể làm gì.

Sau khi thời hạn ba ngày qua đi, Vân Tri Thu trầm tĩnh lại, chủ động lấy tinh linh liên hệ với Miêu Nghị, hỏi:, ta đã giúp ngươi khống chế đám tiểu thiếp, muốn đánh muốn giết ngươi cứ nói một câu, đừng để ta chờ!

Miêu Nghị chỉ trả lời một câu: hiện tại ta đang bận rộn, sau này nói đi!

Vân Tri Thu đứng trên vách đá tinh cầu hoang vắng cười thầm, ngủ trên cùng một cái giường nhiều năm như thế, nàng hiểu tiểu tính tình của Miêu Nghị, lúc tỉnh táo thì mọi việc đều tốt, Ngưu Nhị vẫn là Ngưu Nhị.

Nàng mặc váy dài màu thanh nhìn vào tinh không xa xăm, trong nội tâm suy nghĩ, Vân Tri Thu lại lay động tinh linh khuyên can Miêu Nghị một phen, cảnh báo: nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ, lui một bước sau cơn mưa trời lại sáng! Chuyện đã xảy ra, tức giận cũng vô dụng, nếu ngươi muốn báo thù nam thánh, ta cũng không nói cái gì, giết thiếp thất của mình cũng không ảnh hưởng gì tới năm thánh, chỉ có thể làm bản thân tổn thương sâu hơn, không có đạo lý lấy người nhà của mình phân cao thấp với người ngoài, người cưới vào cửa, trong tay ngươi, muốn hả giận lúc nào còn không phải ngươi nói sao, cần gì xúc động! Nếu không thể báo thì cũng đừng trở mặt thành thù, cứ lưu cho bọn họ một chỗ trống, cũng lưu lại cho mình một chỗ trống, nói không chừng sau này còn có giá trị lợi dụng, bọn họ có thể vì lục đại kỳ công mà bất chấp giá nào, chứng minh lục đại kỳ công có tầm quan trọng với bọn họ, thứ này nằm trong tay của ngươi, ai chiếm ưu thế không cần nhiều lời, gặp lại cứ cười ha ha qua đi, còn nhiều thời gian, ai là người cười đến cuối cùng mới là hào kiệt, nam nhân của Vân Tri Thu ta phải có lòng dạ này mới được.

Miêu Nghị: có việc, không nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui