Phi Thiên

Lần này hắn theo chân đắc tội với không ít người, kỳ thực đây không phải việc liên quan tới hắn. Nhưng mà trên đời này người có lòng dạ hẹp hòi quá nhiều, cho dù ai cũng biết hắn không có cách nào làm được cái gì. Chỉ là tọa trấn ở nơi này đã là một lỗi, tránh không được sẽ có người oán hận trách tội lên đầu hắn. Trách vì sao hắn không ngăn cản, hắn tay cầm binh mã, quyền hành, hoàn toàn có thể ngăn cản Cao Quan hoặc là giữ chân Cao Quan. Để cho đám người kia đi xử lý, có một cơ hội giữ mạng sống.

Quả thực hắn có thực lực cũng như có năng lực ngăn cản Cao Quan. Trên thực tế trước đó hắn cũng thử cưỡng ép ngăn cản qua. Quả thực có một ít chuyện hắn không thể truyền ra ngoài. Cho dù hắn đã đoán được lần này Cao Quan dám làm như vậy là được Thiên Đế bày mưu đặt kế, thế nhưng không có khả năng nói với người bị hại rằng là Thiên Đế bày mưu đặt kế. Một khi chuyện này bị truyền ra, bị đối thủ lợi dụng. Lửa giận lôi đình của Thiên đế tất sẽ ập xuống người hắn.

Huống chi việc này Thiên Đế vốn không liên can, Cao Quan không có nói là ý của Thiên Đế. Cao Quan một mình gánh chịu, giúp Thiên Đế gánh vác nỗi oan ức này. Thiên Đế vẫn là người giảng đạo lý, Thiên Đế anh minh thần võ không được nghi vấn. Lúc này nếu như hắn còn dám nói là ý của Thiên Đế, lại không thể lấy ra chứng cớ. Đó chính là hành động vu oan, phỉ báng, hậu quả này hắn không đảm đương nổi được.

Trên thực tế trước đó hắn cũng thử liên hệ với Thiên Đế, chỉ là Cao Quan lại nói bỗng nhiên không liên lạc được với Thiên Đế. Thiên Đế có ý gì, thái độ gì đã quá rõ ràng. Ngươi dám đối nghịch với Thiên đế, không tồi. Thiên Đế đúng là không có biện pháp giết sạch thần tử của mình, nhưng mà giết chết và miễn nhiệm một vị đại thần vẫn là chuyện rất dễ dàng. Chung quy vẫn có biện pháp miễn nhiễm hắn, sẽ có người lập tức tới bổ sung vào vị trí của hắn.

Vì chứng minh mình trong sạch, vì biểu hiện mình không dám đối nghịch với Thiên Đế. Ngay cả Cao Quan giết người hắn cũng không dám ra tay ngăn cản. Đã phải cho Thiên Đế một câu trả lời, lại còn phải cho người nhà của đám người bị hại một câu trả lời. Ta tọa trấn nơi này, ngay cả thân thích mình cũng không thể bảo hộ.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thích mình bị trảm, loại tư vị này không có cách nào hình dung trong lòng, gần vua quả thực như gần cọp.

Cao Quan lạnh nhạt nói:

- Không có gì đảm bảo.

Đằng Phi cười lạnh, rốt cuộc cũng nắm bắt được cơ hội:

- Đã không có gì đảm bảo, vậy lần khảo hạch này sao có thể nói là công bằng được chứ? Những người bị chém này chẳng phải chết quá oan uổng hay sao?

Cao Quan quay đầu lại nhìn:

- Cao mỗ cũng có nghi hoặc như vậy, chỉ là không biết tại sao trên tay không có chứng cớ. Chẳng lẽ Đằng soái có chứng cớ hay sao? Chỉ cần Đằng soái tố cáo, tìm ra nhân chứng tới, Cao Quan nhất định sẽ tra ra rõ ràng.

...

Đằng Phi im lặng, hắn quá hiểu rõ, nhất định còn có người động tay động chân làm cho đệ tử gia tộc lấy được thành tích tốt trong khảo hạch. Lúc trước hắn cũng từng trải qua như vậy, thế nhưng hắn có thể nói sao? Một khi nói ra, vậy quả thực là đắc tội với người ta tới chết. cho dù hắn biết rõ cũng không có khả năng nói ra, có thể nói hắn lập tức bị áp chế cho không thể nào lên tiếng được.

Thấy hắn không nói lời nào, Cao Quan nói sang chuyện khác:

- Hơn mười người dưới trướng ta bị những tặc tử này lừa gạt, hại chết. Liên lụy tới hơn ngàn thủ hạ, nhân mã của Đằng saosi chết trận. Việc này sau đó ta sẽ báo cáo cho bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ giận dữ, trực tiếp miễn nhiệm tất cả những quan nhân liên quan, nhất định sẽ tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội.

Trong lòng Đằng Phi căng thẳng, trước đó hắn luôn thăm dò ai là người khởi xướng... làm ra việc này. Bên giám sát hữu bộ không có lộ ra tin tức. hiện tại Cao Quan lại đột nhiên nói tới chuyện này, làm cho hắn có chút khẩn trương. Chẳng lẽ bị hai người nhà mình chém? Nếu quả thực như vậy, hai đồ hỗn trướng kia quả thực tội đáng chết vạn lần, chết không có gì đáng tiếc.

Hắn vội hỏi:

- Là chuyện tốt nhà nào làm.

Cao Quan cho hắn một viên thuốc an thần.

- Không liên quan tới nhà ngươi. Làm hỏng chiến sự, việc này nhất định phải có người đứng ra nhận trách nhiệm, nếu không cũng khó ăn nói với bệ hạ. Có người chịu trách nhiệm thì việc này sẽ qua, Đằng soái không cần nghĩ nhiều.

Không phải là nhà mình là tốt rồi. Lửa giận trong lòng Đằng Phi dưới sự kinh hãi rốt cuộc cũng yên tĩnh. Trong lòng hắn chỉ có thể thầm cười khổ một tiếng. Biết rõ những người bị chém này đều chết vô ích, Cao Quan đã ám chỉ vô cùng rõ ràng, nhà kia sẽ không may. Bệ hạ muốn giết gà dọa khỉ. Bởi vì chuyện này cho nên Cao Quan mới có thể lấy cớ săn giết tội phạm, tịch thu tại sản. Dưới cơn thịnh nộ như vậy của bệ hạ, ai còn dám chịu lửa giận như vậy chứ? Bệ hạ có cái cớ danh chính ngôn thuận, chuyện làm hỏng chiến sự không ai nói được lời nào. Nghĩ lớn là lớn, nghĩ nhỏ là nhỏ. Đây là bệ hạ muốn làm lớn lên. Chuyện cứ như vậy trôi qua, cho dù dùng thủ đoạn sấm sét cũng là quân ân....

Bình tĩnh trở lại, trong lòng Đằng Phi cũng cảm khái rất nhiều. Những đệ tử quyền quý này đương nhiên là tự tìm đường chết. Nếu như không có trưởng bối trong nhà buông thả, sợ rằng cũng không đi được tới bước này. Đám người phía sau muốn tử tôn mình làm ra chút công trạng, không ngờ lại góp sức đưa tử tôn bọn họ lên đoạn đầu đài.

Đằng Phi rất rõ ràng, những đệ tử quyền quý này đều bị buộc rơi vào đường cùng mới tới Luyện Ngục chi địa. Ngay từ lúc đầu mọi người chỉ muốn giữ được tính mạng. chỉ cần giữ được tính mạng, dựa vào gia thế, bối cảnh của mình, bọn họ còn có cơ hội cho nên căn bản không có ý gì khác. Thế nhưng sau khi giữ được tính mạng, bọn họ lại phát hiện ra địa ngục cũng chỉ có vậy mà thôi. Bọn họ không có một ai chịu thua kém, mưu đồ phú quý, khó nhịn được đụng tay đụng chân, ai ngờ Cao Quan lại ngang trời xuất hiện.

Đằng Phi không có cách nào phán đoán ra được việc thay đổi phương thức xét duyệt là của Cao Quan hay là của Thiên Đế. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất là hắn đã chứng kiến quyết tâm chỉnh đốn của Thiên đế mạnh bao nhiêu, thậm chí không tiếc ra tay với quyền quý...

Vẫn ở trong trường đình tạm thời dựng lên kia, Chuy Viễn mang theo người của giám sát hữu bộ đang gióng chống khua chiêng định ra thành tích của mỗi một nhân viên khảo hạch.

Trong thung lũng dưới núi, hơn mười vạn người lặng ngắt như tờ, nhìn nơi chém đầu trên vách núi. Mở ra pháp nhãn là có thể chứng kiến được trên vách núi đá dựng đứng vẫn còn nhỏ máu. Một mảnh máu tươi như thác nước đổ xuống, bắt mắt, chướng mắt vô cùng. Chân núi, đầu lăn lông lốc, tàn thi chồng chất lên nhau, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Vì sao lại trảm nhiều đệ tử quyền quý như vậy, đây đã là một bí mật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui