Phi Thiên

Tuy nội tâm nàng hận nghiến răng, vương bát đản này sớm không tới muộn không tới, lại tới lúc nàng sắp đi ra, hiện tại cầm con gái uy hiếp nàng, vương bát đản đắc tội nhiều người như vậy, mình có thể gánh vác nổi không?

Sau khi tỉnh táo lại, Bích Nguyệt phu nhân nói sự thật.

- Chuyện vừa rồi ngươi làm quá phận, nếu ta không có chút phản ứng nào, chẳng phải sẽ làm người khác hoài nghi, về sau làm thế nào giữ gìn ngươi?

Lời này chẳng khác gì đáp ứng điều kiện, Miêu Nghị nói:

- Chuyện này dễ thôi, ta sẽ cho phu nhân câu trả lời, phu nhân lại trừ bổng lộc của ta là được rồi, dù thế phu nhân nên lảng tránh một chút, ta muốn tính toán sổ sách năm xưa với đám gia hỏa kia!

Bích Nguyệt phu nhân trầm giọng nói:

- Ngươi đừng xằng bậy!

Miêu Nghị nói:

- Phu nhân yên tâm, ta còn không đến mức động thủ giết bọn chúng ở đây đâu, nhưng chúng đã nhục nhã ta, ta muốn báo thù!

Còn không chờ Bích Nguyệt phu nhân đáp ứng, hắn lập tức nhảy ra sau, dùng lưng đâm vào hòn non bộ.

Oanh!

Tiếng nổ lớn vang lên, hòn non chia năm xẻ bảy, quần áo sau lưng Miêu Nghị vỡ tan, hắn thi pháp ép mình phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo và ngã xuống đất.

Bích Nguyệt phu nhân im lặng, âm thầm cắn răng, tên này đúng là xấu xa, quả nhiên hèn hạ vô sỉ.

Động tĩnh như thế đã kinh động người trong đại điện chạy tới, kể cả thủ vệ tổng trấn cũng hiện thân.

Lan Hương tới trước, sau khi xem xét tình hình lại lướt đến bên cạnh Bích Nguyệt phu nhân, thất kinh hỏi:

- Phu nhân, xảy ra chuyện gì?

đám người Chiến Như Ý nhìn Miêu Nghị chật vật không chịu nổi, nhìn hắn bò dạy sau đó nhìn Bích Nguyệt phu nhân đang ngồi trong đình viện. Tình hình này rất rõ ràng là Bích Nguyệt phu nhân ra tay.

Hạ Hầu Long Thành âm thầm líu lưỡi, nội tâm thổn thức, Ngưu huynh ah, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, ngươi tội gì.

Nghiêm Tố âm thầm hả hê.

Bích Nguyệt phu nhân phất tay bảo Lan Hương lui ra. Chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi đình, nàng dùng giọng điệu không vui cảnh cáo Miêu Nghị:

- Hôm nay để ngươi nhớ lâu. Nếu có lần sau nữa, ta không dễ dàng bỏ qua đâu, khấu trừ bổng lộc trăm năm của ngươi, ngươi có ý kiến gì không?

Trình diễn việc này làm nội tâm nàng không thoải mái, là hắn bảo nàng diễn, nàng hận không thể thật sự ra tay đả thương Miêu Nghị, đáng tiếc căn bản không phải nàng ra tay.

Miêu Nghị khẩu phục tâm không phục, nói:

- Ty chức không dám có ý kiến.

Bích Nguyệt phu nhân quay đầu lại nói với Lan Hương:

- An bài một chút, ta muốn đi Thiên Nguyên tinh nhìn xem hắn giày vò nơi đó thành bộ dạng gì.

Lan Hương khẽ giật mình, nghĩ thầm ngươi chuẩn bị chuyển đi nơi khác, còn chạy tới Thiên Nguyên tinh làm gì, lúc này còn xảy ra chuyện gì đó thì sao, những lời này nàng chỉ nói thầm không dám lộ ra ngoài miệng, lúc này nói:

- Dạ!

Cũng không cần quay về đại điện nghị sự, mọi người đều đến nơi này, Bích Nguyệt phu nhân bảo mười đại thống lĩnh thông báo tình hình khu vực của mình.

Sau khi xong việc Bích Nguyệt phu nhân cũng không giữ mọi người lại, bảo mọi người quay về nơi của mình, lườm mắt nhìn Miêu Nghị, bảo đám người Lan Hương ôm hồ ly đỏ nhạt đi dò xét Thiên Nguyên tinh, không có ý mang Miêu Nghị cùng đi, hiển nhiên bất mãn với Miêu Nghị.

Nhìn tổng trấn đại nhân rời đi, sắc mặt Nghiêm Tố u oán, cảm giác Bích Nguyệt phu nhân trừng phạt Miêu Nghị quá nhẹ, cũng không biết Bích Nguyệt phu nhân có phải chuẩn bị đi Thiên Nguyên tinh tính sổ với Miêu Nghị hay không.

Mười đại thống lĩnh bước ra khỏi cửa lớn tổng trấn.

Phi!

Miêu Nghị đi phía sau phun ra một cục máu dẫn mọi người quay đầu nhìn sang, trừ Hạ Hầu Long Thành lộ ra vẻ quan tâm, đám người còn lại hả hê nhìn hắn, ánh mắt Nghiêm Tố mang theo ý oán hận rõ ràng.

- Tất cả đứng lại cho ta!

Đột nhiên Miêu Nghị nói một câu kinh người.

Mấy người dừng bước quay người, chỉ thấy Miêu Nghị lại đi tới trước mặt Nghiêm Tố, Nghiêm Tố hãi hùng khiếp vía lui ra sau, quát:

- Ngươi muốn làm gì?

Miêu Nghị nói:

- Ta thấy bộ dạng của ngươi có chút không phục.

Chiến Như Ý lập tức chặn ngang trước mặt, ngăn trước người Nghiêm Tố, nàng cảnh cáo Miêu Nghị:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi đừng khinh người quá đáng!

- Ta khinh người quá đáng!

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, lại bĩu môi nói đám người kia:

- Thời điểm năm đó bọn chúng không kiêng nể gì, ngươi hỏi hỏi bọn chúng có khinh người quá đáng hay không?

Chiến Như Ý quay đầu nhìn sang, nàng mơ hồ biết được chuyện năm đó, khi đó một đám người này thật sự nhục nhã Miêu Nghị rất ác.

Miêu Nghị tiếp tục nói:

- Năm đó bởi vì khảo hạch cho nên ta muốn nhịn, hi vọng thời điểm khảo hạch bọn chúng giơ cao đánh khẽ, kết quả thì sao? Cả đám muốn đẩy ta vào chỗ chết, lúc đó ta đã hiểu rõ, đối với đám người ỷ vào quyền thế có nhẫn nhịn cũng vô dụng, biện pháp tốt nhất chính là ngươi chết ta sống!

Đám người Diêu Hưng nghe xong liền hãi hùng khiếp vía, không biết tên này muốn làm gì.

Chiến Như Ý trầm giọng nói:

- Ngưu Hữu Đức, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất đừng xằng bậy!

Miêu Nghị:

- Ta sẽ không xằng bậy, ta rất lý trí, chỉ muốn bọn chúng nhận lỗi, nếu như không chịu vậy thì quyết tử chiến, trước khi lão tử chết sẽ kéo đám người các ngươi làm đệm lưng.

Vừa nghe lời này Hạ Hầu Long Thành đổ mồ hôi lạnh, quyết tử chiến ở nơi này?

Bọn họ lại quay đầu nhìn phủ tổng trấn sau lưng, sau đó im lặng, vẻ ngoài Bích Nguyệt phu nhân đã dẫn người rời đi, nếu thời điểm này hắn động thủ với người khác, chỉ sợi người nơi đây không ai có thể ngăn cản tên điên có thể giết ba ra giết ba vào trong trăm vạn đại quân, chờ Bích Nguyệt phu nhân phản trở lại thì cả đám bọn họ đã chết rồi.

Chiến Như Ý cười lạnh sau đó khua tay:

- Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi!

- Đi?

Miêu Nghị nói:

- Ta đúng là muốn nhìn các ngươi chạy nhanh hay Lưu Tinh Tiễn của lão tử nhanh?

Thân thể đám người này cứng đờ, mới nhớ tới trong tay gia hỏa này có đồ chơi bắn chết tu sĩ Thải Liên, đúng là cất bước khó khăn, muốn đi cũng phải suy nghĩ xem mình đi được hay không, tên điên này dám động thủ trong đại điện nghị sự, không cần hoài nghi hắn dám động thủ với bọn họ hay không.

Bỗng nhiên Chiến Như Ý quay người chỉ vào Miêu Nghị, tức giận quát:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi đừng quá phận!

Miêu Nghị nói:

- Nơi này không có chuyện của ngươi, xem mặt mũi Doanh gia, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào việc này, đây là ân oán cá nhân giữa ta và bọn chúng! Nếu ngươi muốn nhúng tay, ta chỉ nói một tiếng, lão tử đã đắc tội với quyền quý cả triều, dù sao sớm muộn gì chỉ có đường chết, không ngại kéo thêm một cái đệm lưng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui