Phi Thiên

Trời vừa sáng, bó đuốc thành tro, ánh sáng chiếu vào trong phòng, trên giường có mỹ nhân như ngọc cuộn mình, mái tóc tán loạn, một đêm thảo phạt, xử nữ lạc anh loang lổ điểm.

Miêu Nghị đứng lên mặc quần áo, đưa lưng sau đó nói:

- Bình thường ta không như vậy, đêm qua ta say rượu thất thố, ngươi xem, nếu ngươi muốn quay về Quan Nhã Lâu cứ việc nói ra, ta tận lực an bài giúp ngươi, cũng tận lực không ủy khuất ngươi.

Phi Hồng chậm rãi ngồi dậy, từ trong vòng tay trữ vật cầm một xiêm y và mặc lên người.

Miêu Nghị vẫn đưa lưng về phía nàng, hắn không nhìn nhiều, hình như thanh tỉnh, ‘ dược tính ’ đã qua.

- Đại nhân đã chuộc thân cho tiện thiếp, tiện thiếp còn có hai nha đầu ở Quan Nhã Lâu, phiền toái đại nhân mang tới giúp ta.

Phi Hồng vẫn mặc quần áo đỏ, cau mày che che phần bụng, hai chân trần trụi dưới váy, chân ngọc bước tới gần Miêu Nghị, cũng không nghe lời nàng nói có hỉ nộ ái nố, bộ dáng như ‘ ta còn lựa chọn sao ’, lẳng lặng đi tới bên bàn trang điểm.

- Đại nhân còn phải ra ngoài gặp người, tiện thiếp chải đầu cho đại nhân.

Bộ dạng đã nhận mệnh.

Ánh mắt Miêu Nghị lóe sáng, nghiêng đầu nhìn nàng, cũng chầm chậm đi qua, đứng trước mặt nàng sau đó ngồi xuống.

Phi Hồng ngẩng đầu, tóc xanh rủ xuống vai, da trắng nõn nà, gương mặt như hoa, đôi môi anh đào hồng nhuận phơn phớt, nàng ngẩng đầu mang theo khí chất ôn nhu, lúc đối mặt với Miêu Nghị cũng không nói chuyện.

Miêu Nghị ngửi được hương thơm trên người nàng, lại duỗi tay nâng cằm ngọc nàng lên, cẩn thận nhắm nhìn nàng sau đó nói:

- Ngươi còn đẹp hơn cả bức họa, là mỹ nhân tuyệt sắc chân chính, ta rất thích.

Phi Hồng bình tĩnh nói:

- Chỉ cần đại nhân ưa thích là tốt rồi.

Miêu Nghị buông nàng ra, lại ngồi xuống bàn trang điểm.

Phi Hồng đến phía sau hắn, cởi bỏ búi tóc đã rối tung trên đầu hắn, cầm lược chải vuốt cẩn thận.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng, nói:

- Vừa nghĩ tới chuyện hôm qua, đêm qua ta không biết xảy ra chuyện gì, chưa bao giờ xúc động như thế, xem ra do ngươi quá xinh đẹp làm ta khó kiềm chế, quả nhiên để ngươi ủy khuất, ngươi có thể suy nghĩ một chút, nếu như không muốn cùng ta, hiện tại còn kịp.

Hắn thật sự ước gì nữ nhân này nói không muốn, sau đó mọi người nhất phách lưỡng tán, nếu không giữ mật thám bên người quá phiền toái. Kỳ thật tối qua muốn dựa vào tính toán cự tuyệt Phi Hồng, hắn lại giả vờ ‘ trúng độc ’ cho nên chỉ có chiếm tiện nghi. Dù sao ngủ với đại mỹ nhân, xử nữ hoa nở cũng dư vị vô cùng, nhưng lúc này trong nội tâm lại không có chút vui sướng gì.

Phi Hồng:

- Lúc ở Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu là lần thứ hai tiện thiếp gặp đại nhân, lần thứ nhất cũng là ở Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu. Khi đó đại nhân giận dữ, mấy trăm đầu người rơi xuống đất, chính thức làm Phi Hồng run rẩy khó quên chính là đại nhân dùng đôi tay của mình giết vào trăm vạn đại quân tại Luyện Ngục chi địa, chính là anh hùng cái thế, Phi Hồng cũng kính ngưỡng đại danh của đại nhân, trong lòng ngưỡng mộ, ủy thân cho đại nhân cũng không ủy khuất, nhưng tối qua đại nhân cường bắt làm cho Phi Hồng cảm thấy giất mộng bị phá. cho dù nghĩ đại nhân thế nào lại... Hôm nay đã như thế, Phi Hồng đã không có nhị tâm, chỉ mong đại nhân có thể đối xử tốt với tiện thiếp.

Miêu Nghị thở dài:

- Chuyện hoang đường đã làm rồi, hối hận cũng vô dụng, nếu ngươi quyết tâm theo ta, tự nhiên sẽ đối xử tử tế. Ngươi cũng biết xuất thân của ngươi, không phải mỗi người cũng có thể làm như Từ Đường Nhiên, cứ cho ngươi danh phận làm thiếp, nếu cảm thấy phù hợp lại phù chính (từ thiếp lên làm thê) cũng không muộn.

Nói xong lời này nội tâm hắn nghĩ, muốn để chuyện phù chính lọt vào tai Vân Tri Thu, nàng chắc chắn dốc sức liều mạng với mình, cũng không biết Dương Khánh đã giải thích với Vân Tri Thu hay chưa... Hắn hiện tại cũng không biết nên đối mặt với Vân Tri Thu như thế nào.

Phi Hồng nói:

- Toàn bộ bằng đại nhân an bài.

Miêu Nghị gật gật đầu, lại thở dài:

- Ta có chút chuyện, nghe nói mẹ nuôi của ngươi là Lục bà bà quản lý cống viên của Thiên đình, Lục bà bà có tính sổ ta không?

Phi Hồng:

- Phi Hồng đã ủy thân cho đại nhân, mẹ nuôi có tìm tới thì thế nào, chẳng lẽ còn có thể mang tiện thiếp về Quan Nhã Lâu? Phi Hồng đã là hoa tàn bại liễu, lại trở về cũng không có nơi để Phi Hồng sống yên. Có vết xe đổ của đại nhân, chỉ sợ mỗi người ôm tâm tư tầm hoa vấn liễu với tiện thiếp. Mẹ nuôi sẽ do Phi Hồng ứng phó, đại nhân không cần lo ngại.

- Vậy là tốt rồi.

Miêu Nghị mỉm cười, hắn nhìn vào gương và nói:

- Ta giết quá nhiều người, nhìn quen huyết tinh, không thích trong nhà có màu đỏ, ngươi nên đổi áo đỏ đi.

Phi Hồng kinh ngạc, hỏi:

- Đại nhân hi vọng tiện thiếp mặc màu gì?

- Ngươi tự quyết định đi, chỉ cần không phải màu đỏ là được.

Miêu Nghị thuận miệng trả lời, trên thực tế nguyên nhân chính hắn không thích đối phương mặc màu đỏ là vì Hồng Trần, nàng cũng yêu thích màu đỏ, lúc này nhìn thấy Phi Hồng mặc liền cảm thấy lạ.

Lúc đi ra ngoài nhìn thấy Diêm Tu thu kiếm trong tay nhường đường, hắn lặng lẽ đi theo sau lưng Miêu Nghị, vừa ra tẩm cung đã nhìn thấy Dương Khánh và Dương Triệu Thanh, còn có Hải Bình Tâm.

Dương Khánh nhìn về phía Miêu Nghị với ánh mắt phức tạp, thân là ‘ cha vợ ’ vậy mà trợ giúp ‘ con rể ’ làm chuyện này, hắn cũng không biết nên giải thích với Tần Vi Vi thế nào, mình hiểu là vì đại cục, chỉ sợ con gái không nghĩ vậy.

Hải Bình Tâm nhìn thấy hắn liền nói:

- Ngươi đã làm gì Phi Hồng rồi?

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Ta ngủ với nàng!

Dương Triệu Thanh nén cười, Diêm Tu làm như không nghe thấy, sắc mặt Dương Khánh không thay đổi.

...

Hải Bình Tâm bộ dạng im lặng, đột nhiên giận dữ nói:

- Tại sao ngươi làm như thế? Ta đi gặp nàng.

Nàng muốn chạy vào trong tẩm cung, tối hôm qua Phi Hồng ca múa có chinh phục người khác hay không nàng không biết, nhưng đã triệt để chinh phục nha đầu.

Nàng từ nhỏ tới lớn, Hải Uyên Khách vì che dấu thân phận nàng, cũng không cho nàng tiếp xúc với bên ngoài,. sau khi tới đây cũng đi khắp thiên nhai nhưng lần đầu tiên tiếp xúc ca múa. Trước kia chỉ nghe Bích ngâm nga mấy thủ khúc nhưng so với Phi Hồng quả thực một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh, tối hôm qua Phi Hồng ca múa làm nàng kính như thiên nhân, cũng thành thần tượng trong mắt nàng.

Vì thế tối qua nàng thủ bên ngoài tẩm cung cả đêm.

Miêu Nghị nhanh chóng ra tay kéo tay nàng trở lại, cảnh cáo nói:

- Từ hôm nay trở đi, không cho ngươi lại tiến vào tẩm cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui