Phi Thiên

Nhưng nhìn thấy Thủ Thành Cung thâm trầm, nhìn đám thủ vệ đằng đằng sát khí liền tinh thần chán nản, đối mặt với quyền thế liền bất lực như vậy. Chỉ có thể yên lặng quay đầu rời đi, từ nay về sau thương tâm người tại chân trời xa xăm.

Có chút người tan nát cõi lòng cũng không giàu có, nhớ ngày đó vì xem Phi Hồng ca múa không tiếc mang tích lũy nhiều năm vung tiền như rác chỉ vì muốn Phi Hồng chú ý và nói với mình vài câu mà thôi.

Cho dù là thật có tiền hay giả có tiền, Phùng mụ mụ đã lăn lộn nghề này nhiều năm liền biết rõ, người có tiền chính thức không làm như vậy, bởi vì nàng kiếm lời đầy bồn đầy bát cho nên không chọc thủng người ta, vẫn tươi cời nghênh đón như đại gia, ước gì nhiều người như vậy mới tốt.

Vẫn có một ít người không thức thời, đã không quyền không thế lại không có tiền không có tài năng, chạy đến tìm Phi Hồng thổ lộ, ưng thuận hồng thiên đại nguyện, lại bảo Phi Hồng đi cùng hắn. Nói cái gì về sau nhât định phấn đấu có tiền có thế và cho nàng danh phận, hi vọng dùng tình cảm động Phi Hồng.

Không nói Phi Hồng là có ý gì, Phùng mụ mụ là người không khách khí đầu tiên, cũng ngăn cản trước tiên.

Phùng mụ mụ xuất thân kỹ viện, có dạng người gì chưa gặp qua, có nam nhân nào chưa nhìn thấy, ai cũng có thể khoác lác, người có thể chính thức phấn đấu thay đổi nghịch cảnh hiếm như lông phượng sừng lân, người biết phấn đấu sẽ không đặt tinh lực vào nữ nhân, biết phấn đấu sẽ không nói lời ngu ngốc như vậy, yên lặng cố gắng làm, đợi đến lúc đứng ở vị trí thành công thì nữ nhân nào không có? Khi đó nhìn Phi Hồng cũng nhạt rồi.

Cho nên nàng làm sao để đám tiểu tử ngốc này lừa cây rụng tiền của nàng.

Mở cửa làm buôn bán, nàng cũng không thể mở miệng đắc tội người, tiên lễ hậu binh, tốt nói khuyên bảo, ta sẽ giữ Phi Hồng cho ngươi, chờ ngươi sau này nở mày nở mặt lại dùng kiệu rước Phi Hồng đi thôi, bằng không ngươi bây giờ mang Phi Hồng đi cũng không thể bảo hộ Phi Hồng ah!

Có người không cam lòng, nói cái gì muốn gặp Phi Hồng, rất muốn hiện tại mang Phi Hồng đi, tiếp tục dây dưa không ngớt. Phùng mụ mụ cũng không quan tâm, muốn mang Phi Hồng đi? Được!

Nàng khai ra cái giá chuộc thân trên trời, ngươi có bản lĩnh thì xuất đủ tiền chuộc thân cho Phi Hồng đi, cầm không ra thì miễn bàn.

Nếu thật sự đụng kẻ cứng đầu quỳ xuống không chịu dậy, Phùng mụ mụ không khách khí, trực tiếp phái người báo quan, đánh văng ra ngoài cửa.

Quay đầu lại nàng còn nói với Phi Hồng, nam nhân không có một thứ tốt, đừng nhìn bây giờ chết sống vì ngươi, xa tắc thì oán, gần tắc thì tốn, một khi ăn vào miệng, chán ăn sẽ cảm thấy không có việc gì, sớm muộn gì cũng có mới nới cũ, nữ nhân phải có tiền vốn lập thân mới không bị khinh bỉ.

- Ngưu Hữu Đức, cẩu tặc! Thiên đình giao cho ngươi trách nhiệm, ngươi có quyền hành tọa trấn một phương lại lạm quyèn, cường đoạt con gái yếu ớt, ngươi sớm muộn gì cũng chết không yên lành...

Bên ngoài Thủ Thành Cung có một nam tử diện mạo thanh thú mang theo một thân mùi rượu, mặt uống đỏ bừng, một tay nhấc bầu rượu, một tay chỉ Thủ Thành Cung thi pháp mắng to, lập tức làm nhiều người qua đường nhìn sang.

- Lớn mật!

Lúc này có mấy thiên tướng gầm lên.

Tên nam tử kia không quan tâm, hắn còn quát:

- Ta sẽ tố cáo...

Tiếng nói im bặt, đột nhiên Bạch Cốt yêu vương một đao chém tên này thành hai nửa, máu tươi đương trường.

Bạch Cốt yêu vương lại ra lệnh:

- Nếu còn gặp cuồng đồ chạy tới sinh tự, giết!

- Dạ!

Mọi người lĩnh mệnh.

Bạch Cốt yêu vương thu đao quay người rời đi, đám người khác ở lại thanh lý hiện trường.

Hải Bình Tâm rình sau cửa ra vào Thủ Thành Cung chặc lưỡi không thôi, không nghĩ tới Phi Hồng có nhiều người ngưỡng mộ không sợ chết như thế, liên tiếp ba ngày, mỗi ngày đều có người chạy tới, thậm chí có người đánh bạc mạng hô to hai chữ ‘ Phi Hồng ’ lao tới Thủ Thành Cung liền bị chém giết ở nửa đường.

Mỗi ngày nàng nghe động tĩnhlập tức chạy tới xem náo nhiệt, nhìn thấy tất cả càng sùng bái Phi Hồng.

Trong hoa viên hậu cung, dưới đình nghỉ mát, Miêu Nghị nằm trên ghế lật xem sách cổ suy nghĩ gì đó, hắn không quan tâm đám người thi pháp quát lớn ia.

Lúc này có tiếng hoàn bội leng keng vang lên, Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn sang.

Một mỹ nhân quần áo màu trắng đi tới.

Nàng vừa xuất hiện, thân ảnh Diêm Tu đứng bất động sau bụi hoa đi ra, canh giữ sau lưng Miêu Nghị, Phi Hồng đi tới nhìn chằm chằm vào Diêm Tu.

Miêu Nghị nằm trên ghế đưa tay, Diêm Tu lại biến mất.

- Đại nhân!

Phi Hồng dẫn theo hai nha hoàn thi lễ.

Miêu Nghị trêu chọc:

- Đêm qua thật vất vả, nên nghỉ ngơi mới đúng, tại sao ra đây.

Hắn cũng không phải chính nhân quân tử, cho dù đau đầu khi gặp Vân Tri Thu nhưng mỹ nhân đưa tới cửa, hắn không có đạo lý không hưởng thụ.

Ngày hôm qua Thủ Thành Cung bày hơn mười bàn, mời thủ hạ và một ít thương hộ lớn tới tham gia, Hoàng Phủ Quân Nhu không có tới, cũng không đưa lễ, việc này không ảnh hưởng Miêu Nghị chính thức tuyên bố nạp Phi Hồng làm thiếp thất, đêm qua khách mới giải tán liền có một phen thảo phạt.

Dù sao Phi Hồng mới chạy qua nhân sự, nhớ tới đêm qua điên cuồng không chịu nổi, hai má ửng đỏ, không quen bàn chuyện này, nàng nhìn chằm chằm cổ tịch trong tay Miêu Nghị, nói tránh đi:

- Đại nhân có tâm sự?

Nha hoàn kéo ghế, nàng ngồi bên cạnh Miêu Nghị.

Miêu Nghị lắc lắc quyển sách trong tay,

- Đang đọc sách!

Phi Hồng nói:

- Đại nhân đọc ngược.

- Ách...

Miêu Nghị nhìn sang, đúng là cầm ngược, lúc này quay lại, cười nói:

- Là do người ái mộ ngươi quá nhiều, giết không dứt, cả ngày nghe tiếng gào thét quẫy nhiễu tâm thần, không nghĩ tới đọc ngược.

Hắn nói không biết xấu hổ.

Có thể câu dẫn nhiều nam nhân như vậy, đối với nữ nhân đã lập gia đình mà nói không phải chuyện tốt, Phi Hồng bình tĩnh nói:

- Đại nhân nói đùa, đại nhân là anh hùng ai cũng biết, nhớ năm đó huyết nhuộm chiến giáp, xách thương chung quanh, xem trăm vạn đại quân như chuột nhắt, lúc trước đối mặt với nhục nhã lớn hơn hôm nay lại không cau mày, làm sao đặt chửi rủa trong lòng, cần gì phải quan tâm lời người khác nói.

- Bọn chúng có miệng, ta có đao, ta muốn xem chúng mạnh miệng hay đao của ta cứng.

Miêu Nghị khinh thường lên tiếng, giơ chân lên gác lên gối nàng, lười biếng nói:

- Khúc hát của ngươi đêm qua dễ nghe, lại hát một chút.

Phi Hồng vịn chân hắn, đôi tay mềm mại bóp nắn, lại ngâm nga.

- Trăng sáng bao lâu có, nâng chén hỏi trời xanh, chẳng hay đây cung khuyết, đêm nay là năm nào, ta muốn bay theo gió, lại sợ cung vàng điện ngọc...

Tiếng hát thật êm tai! Miêu Nghị nhắm mắt hưởng thụ, dần dần hắn ngủ say...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui