Phi Thiên

Bên ngoài Thủ Thành Cung dong dài, sau khi giết hơn mười người mới yên tĩnh lại.

Lục bà bà cũng đến!

Tóc xanh, lông mày xanh, áo xanh, mặt phấn trắng, vẻ mặt nếp uốn, lưng còng xuống cầm một cây trượng, vẻ mặt sương lạnh, ánh mắt giống như muốn ăn người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Miêu Nghị.

Bên cạnh Lục bà bà còn có mấy người, cầm đầu là một nam tử lưng hùm hàm én râu quai nón. Người này có lai lịch bất phàm, Thiên đình tả hữu đốc vệ là quân cận vệ của Thiên đình, lệ thuộc trực tiếp Thiên Đế, mà hắn chính là Thiên đình tả đốc vệ, là một Đô Thống, tên là Dữu Trọng Chân.

- Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức?

Dữu trọng thực gặp mặt liền hỏi một câu.

- Đúng!

Miêu Nghị gật gật đầu, hắn không biết đối phương là ai, còn không kịp hỏi lại, đối phương cũng bắt đầu tự giới thiệu.

Thiên đình tả hữu đốc vệ khác với thế lực địa phương, cái gọi là ‘ địa phương ’ chính là quân binh đóng giữ tại chỗ, có chia địa bàn của mình. Mà tả hữu đốc vệ chính là đội ngũ trực thuộc thiên đình, chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nếu không cũng không có khả năng làm cận vệ của Thiên Đế, từ trước đến nay chỉ đóng tại một nơi, ai địa bàn nào đónng quân tại chỗ, Dữu Đô Thống hôm nay vừa vặn trú đóng trên địa bàn của Thiên Nguyên Hầu, hắn quen với Lục bà bà, được biết Lục bà bà muốn tới nơi này cho nên đi cùng.

Dữu Trọng Chân lên tiếng, Lục bà bà không nói một tiếng, mặt lạnh lùng nhìn hắn, Miêu đại thống cảm giác được tư vị băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Dương Khánh, Diêm Tu, Dương Triệu Thanh, Hải Bình Tâm ở bên.

Miêu Nghị vội vàng, không biết vị Dữu Đô Thống này có nói xong chưa.

- Mẹ nuôi!

Phi Hồng chạy tới gần Lục bà bà.

Lục bà bà kéo nàng ra sau lưng.

Hừ!

Đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cầm cây trượng nện xuống đất.

Đông!

Tiếng nổ vang lên, mặt đất run rẩy, Dữu Trọng Chân ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức câm miệng.

Động tĩnh kinh động thủ vệ, Miêu Nghị phất phất tay bảo mọi người lui ra, lúc này mới tiến lên chắp tay nói:

- Thiên Nguyên tinh đại thống lĩnh Ngưu Hữu Đức bái kiến Lục bà bà.

Bá! Lục bà bà vung trượng sau đó nói chuyện như quạ kêu.

- Thật to gan, lại dám đụng đến con gái ta!

- Mẹ nuôi!

Phi Hồng nhanh chóng hỗ trợ.

- Có ta ở đây, ngươi không cần sợ!

Lục bà bà kéo nàng quát lớn.

Nàng dùng cây trượng chỉ vào ngực Miêu Nghị, Miêu Nghị không sợ hãi đứng đó, đưa tay gạt cây trượng ra. Phát hiện đẩy không được, tu vi không cao hơn người ta liền tự tránh đi, hắn cười nói:

- Nơi này không nơi nơi nói chuyện, mời vào trong dùng trà.

Dữu Trọng Chân gật đầu với sự bình tĩnh của Miêu Nghị, hắn không sợ hãi liền cười vui vẻ.

Thật tình không biết hắn sợ cái rắm, đối phương mưu đồ đã lâu. Muốn giết hắn đã sớm giết, cần gì phí công phu như thế, lần này tới chính là dọa người mà thôi, cam đoan không có chút chuyện gì.

Lục bà bà có cảm giác quyền đánh vào bông, lại cảm giác vô lực, nói:

- Ai uống trà của ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi muốn chết hay môốn sống?

Miêu Nghị cười nói:

- Bà bà không cần nóng tính như thế, không biết muốn chết thì như thế nào? Muốn chết làm sao?

Lục bà bà:

- Muốn chết lão thân tự nhiên một trượng bổ ngươi, muốn sống thì phải để con gái ta làm chính thất phu nhân, xem mặt mũi các ngươi đã như thế, một lần nữa dập ba quỳ chín lạy với lão thân, lão thân sẽ không so đo với ngươi.

Miêu Nghị bảo trì mỉm cười nói:

- Phi Hồng là thiếp thất ta đã nhận, về phần muốn làm chính thất phu nhân nha, ta đã thương lượng với Phi Hồng, về sau lại bàn, nếu như phù hợp sẽ cho làm phù chính.

- Nói bậy!

Lục bà bà giận tím mặt, cầm trượng chỉ vào vai Miêu Nghị,

- Con gái của ta không làm thiếp, ít cầm lơi này gạt ta, hoặc là hiện tại phù chính, bằng không lưu mạng lại.

Sắc mặt Miêu Nghị trầm xuống.

- Lục bà bà, đừng cho mặt không biết xấu hổ, trước nhìn rõ nơi đây là nơi nào, nơi này là Thủ Thành Cung của Ngưu mỗ, không phải vườn nhà của ngươi. Nên làm như thế nào ta quyết định, còn chưa tới phiên ngươi giương oai.

Hải Bình Tâm trợn mắt há hốc mồm, nàng không ngờ vị mình hầu hạ lại mạnh mẽ như thế.

Phi Hồng kéo tay Lục bà bà cũng há hốc mồm, phát hiện nam nhân của mình cường thế như vậy, không hổ là Ngưu đại thống lĩnh huyết tẩy thiên nhai.

Dữu Trọng Chân khiếp sợ.

- Cái gì?

Lục bà bà tức giận kêu to, gạt tay Phi Hồng ra.

- Ngươi nói lão thân không dám giết ngươi?

Nàng trực tiếp dùng một trượng bổ thẳng vào Miêu Nghị.

Dữu Trọng Chân cũng ra tay, hăn giơ tay ngăn cản một trượng của Lục bà bà, hắn vừa ngăn vừa khuyên:

- Ai nha! Bà bà, nam nữ hoan ái cần gì phát tính tình lớn như thế, có chuyện từ từ nói.

Quay đầu lại nói với Miêu Nghị:

- Tiểu tử ngươi không biết kính lão hay sao? Đọc sách ít? Mau nhận lỗi đi.

Phi Hồng cũng ôm eo Lục bà bà.

- Mẹ nuôi, chuyện không như ngươi nghĩ đâu.

Thiếu chút nữa đám người Diêm Tu ra tay thở ra một hơi. Dương Khánh nhìn chằm chằm vào Dữu Trọng Chân, trước kia hắn cân nhắc người tả đốc vệ chạy tới đây làm gì, hiện tại đã biết rõ, hóa ra là đến giảng hòa, một hát mặt đỏ, một vai phản diện, tránh chuyện đi lệch quỹ đạo, đúng là tính toán không bỏ sót.

- Chịu nhận lỗi?

Miêu NGhị cười lạnh, nói:

- Ngưu mỗ vẫn câu nói kia, nơi này là Thủ Thành Cung của Ngưu mỗ, không phải ai cũng có thể giương oai ngươi đã dám không đặt Thiên Đế vào mắt, bỏ qua luật trời, đừng trách Ngưu mỗ không khách khí. Người đâu!

Một tiếng hô rung động Thủ Thành Cung.

Trong chốc lát mấy trăm tên thiên binh thiên tướng xuất hiện, tay cầm vũ khí.

Dữu Trọng Chân nhanh chóng nhìn quanh, bộ hạ chung quanh hắn cũng thủ hộ, bọn họ quay đầu xin chỉ thị, thật muốn động thủ trong Thủ Thành Cung sao? Về tình về lý đều không hợp, sẽ xảy ra chuyện đấy.

Lục bà bà nhìn hai bên, cũng có vài phần ngạc nhiên, đụng phải kẻ ra bài không theo lẽ thường thật đau đầu.

Miêu Nghị phất tay chỉ vào Lục bà bà, nói:

- Lập tức cút ra ngoài cho ta, nếu không đừng trách lão tử không khách khí!

Dương Khánh thở dài trong lòng, phát hiện điểm mình không bằng Miêu Nghị.

- Đại nhân!

Phi Hồng cầu khẩn.

Lục bà bà tứ giận đỏ mặt, mặt mũi đầy nếp nhăn xuất hiện yêu khí, kêu lớn:

- Ngươi dám! Chỉ bằng đám binh tôm tướng cua các ngươi còn dám đối kháng với ta?

Miêu Nghị hừ hừ nói:

- Chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý, ta có cái gì không dám, lão tử đắc tội quyền quý cả triều đình, sớm muộn gì cũng chết, sống lâu một ngày đều là lợi nhuận, còn không chịu được lão yêu bà ngươi chọc giận! Thổi pháp danh, đóng cửa bốn cửa thành, triệu tập đội ngũ toàn thành tới đây, ta muốn xem bà ta có thể giết bao nhiêu.

Hắn giơ tay chỉ thẳng vào Lục bà bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui