Phi Thiên

Từ Đường Nhiên tự hiểu lấy mình, biết rõ mình là kẻ văn không thông võ không thạo, không có đại tài năng, cũng không có bối cảnh, chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, mặc kệ đi thuận hay là không thuận, có đôi khi chính hắn cũng mê mang vào tương lai, đột nhiên hôm nay hắn có ý nghĩa để sống sót, có thê tử như vậy còn đòi hỏi cái gì?

Lúc này Từ Đường Nhiên ôm Tuyết Linh vào lòng, ngửi ngửi hương thơm của nàng, nói:

- Linh Lung, Từ Đường Nhiên ta không phải chính nhân quân tử gì, không cam đoan sau này không đụng nữ nhân khác. Nhưng có một điểm ta có thể cam đoan với ngươi, tuyệt đối không mang nữ nhân khác về nhà, cuộc đời này không nạp thiếp, chỉ một mình ngươi, nếu trái lời này trời tru đất diệt.

Tuyết Linh Lung mỉm cười trong ngực hắn, cũng ôm hắn.

Hai người vuốt ve an ủi thật lâu, Từ Đường Nhiên lại đẩy nàng ra, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng, dứt khoát kiên quyết nói:

- Phu nhân, ta đã quyết định đi theo đại thống lĩnh tới tả đốc vệ, không cầu trở nên nổi bật, chỉ cầu có tiền đồ.

Tuyết Linh Lung gật gật đầu, hỏi:

- Đi lúc nào?

Từ Đường Nhiên buông nàng ra, hắn đi vài vòng trong đại sảnh, nói:

- Nghe ý của đại thống lĩnh cũng còn mấy ngày, ngươi nên chuẩn bị, sinh hoạt bên tả đốc vệ không bằng bên đây, muốn mua cái gì nên tranh thủ mua đi, cần tạm biệt ai cũng làm đi!

Phu thê bọn họ đã quyết định chung thân, cũng chuẩn bị mọi việc, Tuyết Linh Lung phải đi xử lý chuyện vụn vặt. Từ Đường Nhiên cũng đi dàn xếp.

Trong đại điện nghị sự, Từ Đường Nhiên tụ tập các tu sĩ Kim Liên dưới trướng tới, cũng nói Miêu Nghị sắp đi tả đốc vệ làm đại thống lĩnh, cũng chuẩn bị mang theo mình tùy tùng, cuối cùng nhìn chung quanh và nói:

- Chư vị, không biết có có ai nguyện ý đi theo ta tới tả đốc vệ?

Đám người dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt trao đổi với nhau, không ai nói gì

Từ Đường Nhiên thấy bọn họ không nói câu nào. Cho dù chính mình cho rằng là thủ hạ tâm phúc, trong nội tâm cảm thán. Lão tử làm người quá thất bại.

Nhớ ngày đó tiêu diệt Cung Vũ Phỉ và Lý Hoàn Đường, mình cũng giết hai tên thủ hạ tâm phúc diệt khẩu. Trong nội tâm cũng thản nhiên.

Hắn không nói gì, mọi người trầm mặc chính là thái độ, Từ Đường Nhiên đứng lên cười nói:

- Việc này không miễn cưỡng, cũng miễn cưỡng không được, nếu có ai cải biến chủ ý có thể trước khi ta rời đi nói cho ta biết, cứ như vậy đi, còn lại sẽ chờ Phục Thanh phái người tới tiếp quản khu tây.

Quần Anh hội quán, Tuyết Linh Lung cũng cáo biệt Hoàng Phủ Quân Nhu, hôm nay nàng không thể đi Thiên Hương lâu, cũng báo tin Từ mụ mụ, bảo Từ mụ mụ tới Quần Anh hội quán.

Trong đình viện giữa hồ, được biết Từ Đường Nhiên cũng sẽ theo Miêu Nghị đi tả đốc vệ, Hoàng Phủ Quân Nhu và Từ mụ mụ kinh ngạc, có một số việc mặc kệ có biết hay không, có một điểm hai người biết rõ, muốn vứt bỏ vị trí thống lĩnh thiên nhai chạy tới tả đốc vệ cần bao nhiêu quyết tâm.

- Ai! Ngưu đại thống lĩnh đúng là, năm đó không muốn Linh Lung, hết lần này tới lần khác lại trêu chọc Phi Hồng, Phi Hồng có gì tốt, không phải là...

Từ mụ mụ nói phân nửa, Tuyết Linh Lung ngắt lời:

- Mụ mụ, ta đã là thê tử của người ta, về sau không nên nói chuyệ này.

Hôm nay đã không là con hát năm đó, lúc mất hứng có vài phần uy nghi.

Sắc mặt Hoàng Phủ Quân Nhu trầm xuống, chán ghét người khác nhắc hồ li tinh Phi Hồng trước mặt nàng.

Ba!

Từ mụ mụ nhìn hai người mất hứng, lúc này tất mình một cái, cười nói:

- Là miệng ta tiện, không biết nói chuyện, Linh Lung ah, ngươi đừng để trong lòng, ta không phải ý này, ta nói đầu óc Lục bà bà có vấn đề, Phi Hồng cũng đã gả cho đại thống lĩnh, nàng lại chạy đi giày vò đại thống lĩnh, không phải làm khổ con gái của mình sao?

Tuyết Linh Lung thở dài:

- Mụ mụ có chỗ không biết, vốn sẽ không xảy ra chuyện này, Lục bà bà tìm tới Thủ Thành Cung muốn đại thống lĩnh cho Phi Hồng làm chính thất phu nhân, nhưng đại thống lĩnh không theo, tình nguyện bị đưa tới tả đốc vệ cũng không nguyện để Phi Hồng làm chính thất, cho nên Lục bà bà tức giận làm thế, nói sẽ cho đại thống lĩnh một chút sắc mặt, nếu không sau này sẽ khi dễ con gái nàng.

Trong Thủ Thành Cung xảy ra chuyện gì, bên ngoài không rõ ràng lắm, trừ người trong Thủ Thành Cung, cũng chỉ cao tầng thiên nhai biết rõ, Tuyết Linh Lung cũng nghe được từ miệng Từ Đường Nhiên, tuy đoán được Miêu Nghị phải đi, chân tướng sớm muộn gì vẫn truyền ra ngoài.

Hoàng Phủ Quân Nhu ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi nói Ngưu Hữu Đức không chịu cho Phi Hồng làm chính thất phu nhân mới đắc tội Lục bà bà xảy ra việc này?

Tuyết Linh Lung gật đầu:

- Ta cũng nghe phu quân ta nói, vì vị trí chính thất này, lúc ấy đại thống lĩnh chỉ vào mặt Lục bà bà mắng to lão yêu bà, hoàn toàn không nhường bước, thậm chí triệu tập đội ngũ suýt nữa liều mạng với Lục bà bà và người tả đốc vệ trong Thủ Thành Cung, cho nên mới náo như vậy.

Hoàng Phủ Quân Nhu âm thầm cắn môi, chậm rãi nhìn sang hướng Thủ Thành Cung, ánh mắt hoảng hốt, trong nội tâm nỉ non, chẳng lẽ vì ta mới rơi vào cảnh này? Vì cái gì kẻ đần này bướng bỉnh như thế, rõ ràng quan tâm ta lại mượn miệng Hạ Hầu Long Thành nghe ngóng, hôm nay lại náo thành như vậy, chẳng lẽ chịu thua là chết sao, ta cũng không phải không giảng đạo lý, lúc trước ngươi tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, cúi đầu với ta thì thế nào...

- Ngươi còn biết trở lại?

Miêu Nghị đi về Vân Dung Quán, tiến vào động thiên phúc địa, Vân Tri Thu đưa lưng về phía hắn, chỉ quan tâm hoa cỏ, nói chuyện không khách khí.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi đứng bên cạnh không lên tiếng.

Miêu Nghị thở dài:

- Thu tỷ nhi, lúc ấy ta thân bất do kỷ.

Vân Tri Thu cười lạnh nói:

- Ta có nói gì sao? Ta không nói lời nào, cũng không trách ngươi, xảy ra chuyện như vậy ngươi giấu diếm cả ta, cũng không giải thích một câu, hiện tại chạy tới nói với ta thân bất do kỷ, ngươi xem ta là cái gì? Chẳng lẽ ta trong mắt ngươi không giảng đạo lý như vậy?

Miêu Nghị áy náy nói:

- Chuyện này quá đột nhiên, trước kia ta không biết nên nói thế nào, sau đó ta cũng không biết đối mặt với ngươi ra sao, cũng có thể nói là không dám gặp ngươi.

Vân Tri Thu buông bình tưới nước xuống và vỗ tay, xoay người lại nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, mặt không biểu tình nói:

- Hiện tại ta muốn hỏi ngươi một câu, trong chuyện này ta còn nói tính toán không?

Miêu Nghị nói:

- Có!

- Tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui