Phi Thiên

Ngay lập tức, Hắc Thán phi nhanh như gió bão mà đến, tung mình nhảy lên dốc núi cát sỏi kia, vừa rơi vào trước mặt Miêu Nghị liền lắc đầu vẫy đuôi, xem xung quanh rồi thấy cảm thấy khó hiểu mà hỏi:

- Cái đồ khốn nạn kia đi đâu rồi?

Miêu Nghị không thèm để ý tới nó nữa, thuận tay cắm thương trên nền cát sỏi, hai tay kết ra pháp quyết, phát ra từng ánh hào quang, hắn bắt đầu tiến hành khống chế Linh Lung Bảo Tháp.

Trong Linh Lung Bảo Tháp, Vương Công đang lơ lửng kinh ngạc với hoàn cảnh xung quanh chợt cúi đầu nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy dung nham đỏ rực ở trong mấy ngọn núi lửa ở phía dưới đột nhiên sôi sục lên, có năm người lửa hình thành từ dung nham đang dần dần nhô lên, từ từ trồi lên miệng núi lửa. Bất thình lình, năm người lửa này chợt tăng tốc, cùng phóng về phía Vương Công ở trên không trung từ năm hướng khác nhau.

Vương Công kinh hãi lắm, vì y là tà linh nên trời sinh sợ lửa. Hầu như không kịp nghĩ ngợi gì, y dốc hết pháp lực một cách điên cuồng, chém ra mấy nhát đao cương. Năm tiếng “rầm rầm...” vang lên - y chém tan cả năm tên người lửa bằng dung nham kia chỉ trong nháy mắt.

Khi Vương Công thấy uy lực của chúng cũng chỉ như thế, không hề tạo thành uy hiếp cho bản thân y thì thở phào nhẹ nhõm lắm.

Song hắn còn chưa kịp thả lỏng thì từ trong miệng năm ngọn núi lửa phía dưới lại có năm tên người lửa bằng dung nham ngoi lên, chúng lại vọt tới y từ năm hướng một lần nữa, Điều khiến cho y giật mình chính là, tốc độ công kích năm tên người lửa bằng dung nham này vượt xa năm tên trước đó.

Không ngoài sở liệu của y, khả năng phòng ngự của chúng cũng mạnh hơn năm tên trước đó nhiều, hắn chém ra năm nhát đao cương lại không cách nào đánh tan năm tên người lửa này. Ngay lập tức, y bị chúng nó bao vây lại.

Đao trong tay y lên xuống liên tục, y liều mạng chiến đấu dữ dội với năm tên người lửa này, tiêu diệt từng tên người lửa một.

Nhưng mà điều khiến cho y sợ tới mức không nhẹ chính là dường như những người lửa bằng dung nham này không thể giết chết được, cứ tiêu diệt một kẻ thì lại có kẻ khác nhô ra, hơn nữa thực lực của nó cũng càng mạnh hơn trước, những tên vừa xuất hiện lần nữa đều có lực lượng ngang ngửa y, chỉ là không linh hoạt bằng y mà thôi.

Kẻ địch không những có lực lượng sánh ngang với y mà còn nhô ra ào ạt không ngừng nghỉ, y vừa chiến vừa trốn, nhưng thoạt nhìn thì nơi đây là miền núi lửa trải dài vô tận, dường như có chạy mãi cũng sẽ không bao giờ có thể tới đi điểm cuối được, vĩnh viễn tuôn ra người lửa làm từ dung nham giết mãi không hết.

Sau nửa canh giờ, Vương Công đã cảm thấy tuyệt vọng. Giữa lúc liều mạng với kẻ địch, y cố sức lên tiếng cầu xin:

- Ngưu tiên sinh, là ái thiếp của Vương mỗ không biết sống chết, là Vương mỗ không biết trời cao đất rộng, Vương mỗ biết sai rồi. Nếu có chỗ nào mạo phạm, kính xin nương tay, có điều kiện gì cũng có thể thương lượng được, kính xin tha cho ta một mạng!

Hiển nhiên là y đoán ra được là mình đã rơi vào bẫy của Miêu Nghị rồi.

Từ Linh Lung Bảo Tháp có giọng nói loáng thoáng phát ra, Miêu Nghị hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục điều khiển Linh Lung Bảo Tháp, tới tình cảnh này rồi thì hắn đâu thể giữ lại mạng cho Vương Công được chứ, bây giờ đã tới lượt hắn giết người diệt khẩu rồi.

Hắc Thán nghe thấy thì vui vẻ lắm, nhìn lên bảo tháp bảy tầng không ngừng xoay chuyển trên không trung, chép miệng nói:

- Thì ra là đã bị nhốt ở trong đó rồi à.

Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, Vương Công đã lâm vào tình trạng kiệt sức khi kịch chiến liên tục không ngừng nghỉ chút nào, y đã không còn dư lực để kịch chiến trên không trung nữa, y rơi xuống mặt đất để liều mạng tiếp với những người lửa bằng dung nham kia. Mà y cũng phát hiện ra được điểm kỳ quái trong tình cảnh này, đó chính là khi y tấn công yếu đi thì sức tấn công của mấy người lửa kia cũng yếu đi, nhưng mà lực lượng của người lửa cứ sàn sàn với y mãi thế thì dù chỉ dây dưa thôi cũng khiến y chết dần chết mòn rồi.

Y cũng không ngu, rất nhanh y đã hiểu cần phải làm gì để hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt rồi, lấy tấm khiên phòng ngự ra, không công kích tiếp nữa mà đứng yên đỡ đòn. Và quả nhiên là chẳng mấy chốc, uy lực công kích của những người lửa đã càng lúc càng yếu rồi.

- Hừ!

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, Linh Lung Bảo Tháp này cũng không phải là cái Linh Lung Bảo Tháp đầu tiên khiến cho người điều khiển bên ngoài không biết được động tĩnh ở bên trong tháp, nên đương nhiên là hắn đã nhận ra được ý đồ của Vương Công, nghiêng đầu nói:

- Béo tặc, ngươi lại có đồ để ăn rồi, vào đi thôi!

Ở trên không trung, Linh Lung Bảo Tháp đang xoay tròn chợt mở ra phần đáy của nền tháp, Hắc Thán tung mình nhảy vọt, xông vào trong đó.

Ở bên trong tháp, Vương Công đang đỡ đòn bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện trên không trung xuất hiện một “cửa sổ trần”, cửa sổ trần vừa xuất hiện tí chút liền đã khép kín rồi, nhưng lại có thứ gì đó rơi xuống, chỉ thấy Hắc Thán từ trên trời giáng xuống rồi nhào tới y.

Vương Công đã sức cùng lực kiệt rồi, y kinh hãi dồn sức giơ tấm khiên xô một người lửa ra, lách mình chạy thục mạng.

Hắc Thán nhảy xuống đất phát ra tiếng ầm ầm, tung vó chồm tới, vồ một cái giữa không trung. “Rầm” – Nó trực tiếp đá Vương Công xuống đất. Hắc Thán nhảy xuống theo, dẫm đạp Vương Công đang bò lên khiến y lại ngã xuống mặt đất. Nó cũng không quan tâm người ta có mặc khôi giáp hay không, há cái mồm như chậu máu cắn y, ngay cả mũ giáp cũng muốn gặm luôn một thể.

Khi bị Hắc Thán đè ép một cách thô bạo như thế, dù Vương Công có run rẩy giãy dụa đi nữa thì y cũng khó có thể thoát khỏi.

Mấy tên người lửa bằng dung nham kia tan chảy thành thác xuống mặt đất như dòng chảy bùn nhão, núi lửa sụp đổ trầm xuống, địa thế biến đổi từ những dãy núi, có nước sông từ thượng nguồn trút xuống, chảy giữa dãy núi hình thành thành một dòng sông, cỏ xanh nảy mầm trồi lên trên cả vùng đất, đại thụ đang đâm chồi nảy lộc mạnh mẽ với tốc độ có thể thấy được, gió thổi nhè nhẹ hiu hiu, thực là thay trời đổi đất chỉ trong nháy mắt.

Hắc Thán kinh ngạc mà xem cảnh tượng xung quanh biến hóa, sau đó nó mặc kệ, tiếp tục giơ móng vuốt duỗi vào trong chiến giáp để mò mẫm, lại túm chiến giáp lên mà giũ, rất nhanh đã giũ rớt xuống được một viên Oán Linh châu màu trắng có hoa văn màu sắc rực rỡ ở bên trong. Nó cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm một cái, cuốn Oán Linh châu trên mặt đất vào trong miệng, nuốt xuống ừng ực, bày ra bộ dáng vừa ăn được một món rất ngon.

Đột nhiên, một cửa động chợt xuất hiện ở bên cạnh nó, nó có thể nhìn thấy cảnh sa mạc ở bên ngoài, đồ của Vương Công để lại bị một luồng pháp lực cuốn lấy đưa ra phía ngoài, bên ngoài lại truyền vào thanh âm của Miêu Nghị:

- Ăn xong rồi còn chưa cút ra à?

Hắc Thán nhảy vọt ra một cái liền rơi về trên sườn núi cát sỏi lần nữa, quay đầu lại, đã thấy Linh Lung Bảo Tháp bỗng nhiên nhỏ dần lại rồi rớt xuống, bị Miêu Nghị vung tay cất vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui