Phi Thiên

Thấy phiền toái trước mắt đã chấm dứt rồi, Hắc Thán lại tự ý nhảy xuống sườn núi cát sỏi cao để phóng đi, vừa chạy tới trước cái hố sâu kia liền tung mình nhảy xuống....

Lần này Miêu Nghị cũng không ngăn nó lại, hắn biết Hắc Thán đi làm cái gì rồi, chắc chắn là cái tên tham ăn này đang mơ ước Oán Linh châu của chín người kia.

Vận khí lần này của nó không tệ, Hắc Thán đã tìm được bốn viên Oán Linh châu chưa bị thiêu hủy, sau đó nó lại thấy Miêu Nghị cũng nhảy xuống để thu nhặt di vật của chín người kia.

Sau khi diệt khẩu Vương Công rồi, Miêu Nghị cũng thả lỏng xuống, cũng không vội chạy đi nữa.

Hắn nhân tiện nán lại trong hố sâu, sửa sang sơ qua số di vật của những người này bao gồm di vật của đám người Vương Công và Tĩnh Hồ nương nương. Đối với Miêu Nghị mà nói, về cơ bản thì những thứ này không đáng giá lắm đâu, không chỉ không có Nguyện Lực Châu mà còn không có các thứ như Tiên Nguyên đan nữa, ngoại trừ bộ chiến giáp kia ở trên người Vương Công thì quả đúng là không có gì đáng cho Miêu Nghị để mắt tới.

Mới vừa rồi, Miêu Nghị lại vơ vét được không ít Oán Linh châu, Sát Linh châu, Tử Linh châu và Sát Linh châu ở trên người một số kẻ. Hắn ném mấy viên Sát Linh châu, Tử Linh châu và Sát Linh châu cho Hắc Thán nếm thử xem sao, và quả nhiên là Hắc Thán không kiêng kỵ thứ gì cả. Nó dùng đầu lưỡi cuốn từng viên một rồi nuốt thẳng vào trong bụng, không hề sợ bị ngộ độc thực phẩm chút nào, ăn xong rồi vẫn còn mở to mắt mà xem mấy thứ trong tay của Miêu Nghị với vẻ trông mong tha thiết.

Miêu Nghị vốn định ném hết cho Hắc Thán, nhưng sau đó lại cảm thấy những vật này có lẽ sẽ cần dùng, vì thế hắn lấy ra chiếc gương đồng, triệu ra thuộc hạ của Hắc vương đang mệt mỏi ở bên trong.

Người nọ vừa xuất hiện liền thấy chiến giáp và vũ khí của Vương Công nằm trên mặt đất. Ngay lập tức, gã kinh hãi, tỏ ra hoảng sợ mà xem Miêu Nghị, vừa kinh sợ vừa nghi ngờ hỏi:

- Ngươi đã giết trại chủ của chúng tôi rồi ư?

Miêu Nghị khẽ gật đầu:

- Là tự hắn tìm đến cái chết, chẳng lẽ ta lại muốn buông tha cho hắn hay sao? Vương Công đã chết, ngươi có chịu hàng ta không?

“Ta có lựa chọn nào khác sao?” Người nọ nghĩ thế, thầm than một tiếng, không nghĩ tới ngay đến cả Vương Công cũng chết rồi. Gã cười khổ đáp:

- Tiểu nhân nguyện xin hàng.

Miêu Nghị hỏi:

- Ngươi tên gì?

Người nọ hơi có chút ỉu xìu, ngoan ngoãn đáp:

- Tên của tiểu nhân là Oán Đạt.

- Oán Đạt...

Miêu Nghị bình phẩm cái tên một chút, rồi cầm lấy một vốc gồm nhiều loại linh châu mà giơ ra, hỏi:

- Ta hỏi ngươi, những thứ như Oán Linh châu này, trừ việc giúp ích cho tu vi của các ngươi thì còn có những tác dụng gì khác hay không?

Oán Đạt thở dài:

- Bẩm đại nhân, dĩ nhiên là đưa vào trong pháp khí để nạp năng lượng. Chốn này không sánh bằng phía bên ngoài, thiếu điều kiện cũng như không đủ tài nguyên dùng để luyện chế pháp khí, pháp khí có được đều do trước đây có những kẻ từ bên ngoài xông vào đã bị giết nên để lại. Từ sau khi Thiên đình phong tỏa nơi đây rồi, nguồn sản sinh ra pháp khí liền bị chặt đứt luôn, cộng thêm việc Thiên đình từng tiến hành hai lần thanh trừ nơi đây, pháp khí của vùng đất Hoang Cổ truyền lại cũng đã không còn mấy nữa. Tương tự như thế, Thiên đình cũng chặt đứt nguồn Kết Đan truyền vào từ phía bên ngoài dùng để nạp năng lượng cho pháp khí, đành phải dùng linh châu để làm năng lượng thay thế. Song nếu nói một cách tương đối, sử dụng linh châu cũng có cái hay của nó, đại nhân đã giao thủ với chúng tôi rồi thì chắc hẳn cũng nhận thấy hầu hết những vũ khí bình thường không giết được chúng tôi đâu.

Miêu Nghị hơi sửng sốt một chút, cầm linh châu trong tay nâng lên, dò hỏi:

- Vậy theo ý của ngươi, chẳng lẽ là phải sử dụng những linh châu này mới có thể giết được các ngươi sao?

Oán Đạt lắc đầu:

- Cũng không phải là tất cả linh châu đều có hiệu quả này đâu, tỉ như sử dụng Oán Linh châu đối với thân thể oán linh như bọn chúng tôi thì sẽ không có hiệu quả, không có tác dụng tương khắc. Bốn loại linh châu này có tác dụng khắc chế lẫn nhau đấy, một khi sử dụng các loại linh châu vũ khí khác nhau để tổn thương chúng tôi thì sẽ giống như đang vấy chất bẩn vào nước trong vậy, sẽ khiến cho chúng tôi phải chịu những thương tổn không nhẹ. Muốn cơ thể phục hồi được thì trước tiên là phải dọn dẹp tạp chất cho sạch sẽ mới được, nếu không làm thế thì vết thương của chúng tôi sẽ không có cách nào lành lại được. Nếu như sử dụng linh châu vũ khí có thuộc tính tương khắc đánh trúng vào vị trí yếu hại của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ bị thương giống như loài người các ngươi thôi. Cũng sẽ chết đó.

Miêu Nghị chợt sáng láng, hiểu rõ rồi, gật đầu lia lịa đáp:

- Thì ra là thế.

Oán Đạt lại thêm vào một câu:

- Đối với các tu sĩ khác, Linh châu vũ khí có sức tổn thương càng lớn.

Miêu Nghị gật đầu tỏ vẻ là hiểu rồi, nghĩ thầm “Chuyện này là đương nhiên rồi, nếu trong một món vũ khí có sức mạnh của nhiều loại linh châu, môt khi bị đánh trúng thì tà khí sẽ nhập vào trong cơ thể gây nên hậu quả có thể hình dung được, đoán chừng là hiệu quả của nó tương đương với khí Huyết Sát.”

Nghĩ vậy, Miêu Nghị lại cầm Nghịch Lân thương vung lên. Ngay lập tức, trên cây thương hiển hiện khí Huyết Sát mờ mờ ảo ảo, hắn chỉ thương vào Oán Đạt, hỏi:

- Khí Huyết Sát trong cây thương này của ta có thể làm ngươi bị thương không?

Oán Đạt kinh hãi, không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, không nghĩ tới trong thương của Miêu Nghị còn có thứ này, gật đầu đáp:

- Dĩ nhiên là được, nhưng mà nếu dùng trên thân thể sát linh thì e rằng sẽ không có tác dụng gì.

Miêu Nghị hiểu lời của gã, khí Huyết Sát này chỉ là thứ được liên tâm của Huyết Đan sinh ra, khí Huyết Sát trong Huyết Đan đương nhiên là không thể sánh nổi với tà khí hùng hậu trong thân thể của tà linh đã tu luyện tới mức thành tinh rồi, chớ nói chi là loại khí Huyết Sát này chỉ thuộc một nhánh trong các chủng loại sát khí mà thôi, tự nhiên là không khắc chế được sát khí thuần chất trong thân thể của sát linh.

Hắn xem số linh châu bốn màu trong bàn tay mình, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, hắn không có cách nào trực tiếp làm phép khống chế thứ này, bằng không hắn đã có thể bỏ luôn chúng vào trong Nghịch Lân thương để sử dụng rồi, bởi vì bên trong món Nghịch Lân thương của hắn vốn đã có dư năm mét khối không gian do Yêu Nhược Tiên luyện chế để có thể sử dụng nó với năm cực tinh. Tương tự như thế, chiến giáp trên người hắn cũng còn dư không gian dự bị đồ.

Đương nhiên, những linh châu này cũng không phải là vô dụng, nếu những pháp khí khác có thể sử dụng năng lượng của linh châu thì dĩ nhiên là Nghịch Lân của hắn thương cũng có thể sử dụng được, chỉ có điều chắn hẳn hiệu quả sử dụng linh châu không khác gì với khí Huyết Sát trong thương, cũng chỉ có thể làm bị thương thân thể của ba loại tà linh, cho nên hắn cũng khỏi cần phải đổi làm chi.

Nhưng mà hắn có thể thử sử dụng linh châu cho một món đồ khác xem sao. Hắn cất Nghịch Lân thương, vung tay lên, sáu mũi Lưu Tinh tiễn tản ra thành hàng thành dãy, lơ lửng ở trước mặt hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui