Phi Thiên

Còn cần phải hỏi ý hai người sao? Đương nhiên là không muốn đưa hắn đi cùng rồi.

Nhìn bộ dạng của Ám U Lâm vừa thấy vị Ngọc Sát này đã sợ hãi đến mức không dám nói dù chỉ một câu, Miêu Nghị không thể ngờ nàng hỏi được, chỉ đành nói:

- Đúng là chúng ta muốn đi Phượng Sào, bởi vì không biết làm sao đi vào được đó, kính xin tiền bối chỉ dạy.

Ngọc Sát khẽ cười nhìn hắn:

- Trước mặt ta, loại trò mèo này không có ý nghĩa đâu, tuy rằng ta bị băng tuyết phong bế, nhưng cũng ngại nhìn ngươi thi pháp khống chế Chính Âm Chi Hỏa kia, nhân lúc ta còn kiên nhẫn, không nên chọc giận ta.

Miêu Nghị hỏi:

- Nếu ta không mang ngươi vào thì sao?

Ngọc Sát:

- Vậy ta liền đoạt xá, dùng thân thể của ngươi tìm cách đi vào, vả lại ngươi hiểu Khống Hỏa Thuật, ta cũng không quá phiền toái. Tuy rằng ta không hiểu vì sao ngươi lại đưa oán linh vào đây, nhưng chắc hẳn là có ý định riêng mình, chúng ta hợp tác theo nhu cầu, thế nào?

Miêu Nghị:

- Hợp tác với nhau? Ta thấy giống uy hiếp hơn.

Ngọc Sát nhẹ nhàng khoát tay:

- Sai rồi! Không có ta giúp đỡ, với chút tu vi của ngươi, rất khó đi vào chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chỉ có một mình ta muốn đến Phượng Sào à?

Miêu Nghị và Ám U Lâm liếc nhìn bốn phía trong vô thức. Miêu Nghị hỏi tiêp:

- Chẳng lẽ ở đây vẫn còn người khác ẩn núp?

Ngọc Sát gật đầu:

- E rằng các ngươi đã bị theo dõi từ sớm, chỉ vì ngươi đi vào đúng khu vực ta trấn giữ, bọn hắn không biết lai lịch của ta nên không dám hành động thiếu suy nghĩ thôi, vì vậy các ngươi rất cần người mở đường, mà ta là sự lựa chọn tốt nhất.

Miêu Nghị:

- Nói cách khác, ta còn có thể lựa chọn người khác để hợp tác.

Ngọc Sát mỉm cười:

- Ngươi đã rơi vào tay ta, muốn đi sao?

Ánh mắt hắn đột nhiên quét tới Ám U Lâm, luồng sát khí lăng lệ ác liệt bộc phát trấn áp toàn thân Ám U Lâm.

Tuy rằng mục tiêu tập trung vào không phải là Miêu Nghị, nhưng luồng sát khí vô hình kia vẫn khiến hắn cảm nhận được sự đau đớn, giống như có những thanh dao găm vô hình đâm vào da mình.

- Hừ...

Ám U Lâm chỉ có thể kêu lên đầy thống khổ, vẻ mặt đau đớn, nhưng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ không thể nào giày giụa thoát khỏi, mặc cho người khác hành động.

Kinh khủng hơn là, trên da của Ám U Lâm bắt đầu xuất hiện vết nứt, tựa như bị ai đó xé rách.

- Dừng tay! Miêu Nghị đột nhiên quát lên.

Sát khí bỗng nhiên biến mất không còn tăm tích, Ám U Lâm như trút được gánh nặng quỳ trên mặt đất, toàn thân rét run, tranh thủ thời gian thi pháp chữa thương, những vết rách bên ngoài dần dần khép lại, ánh mắt nhìn về, phía Ngọc Sát đã tràn ngập sợ hãi.

Ngọc Sát mỉm cười nhìn Miêu Nghị:

- Nói như thế, đồng ý rồi sao?

Miêu Nghị hỏi lại:

- Ta còn lựa chọn nào khác sao?

Ngọc Sát nhìn ngọn núi băng trập trùng kia, bỗng dưng hất cằm, nói:

- Vậy thì đừng phí thời giờ. Ta đã đợi ở đây quá nhiều năm, không còn muốn chờ đợi thêm nữa.

Miêu Nghị hỏi lại:

- Ngươi không hỏi xem ta là ai sao?

Ngọc Sát khẽ cười, nói:

- Có thể vượt qua phong tỏa của Thiên Đình mà vào đây, trừ những người Thiên Đình thì còn là ai nữa. Đối với ta, ngươi là ai không quan trọng, ta cần tiến vào Phượng Sào nhằm gia tăng thực lực chống cự lần tàn sát tiếp theo của Thiên Đình.

Miêu Nghị định dùng Thiên Đình uy hiếp hắn, ai ngờ hắn lại chẳng quan tâm. Không còn cách nào khác, Miêu Nghị đành phải lấy chiến giáp mặc vào.

- Chiến giáp của ngươi không tệ.

Khóe miệng Ngọc Sát hơi cong lên, cũng mặc hồng tinh chiến giáp ánh vào cũng chính là chiến giáp do Thiên Đình chế tạo.

Miêu Nghị vừa nhìn thấy, lập tức có cái nhìn khác về Ngọc Sát. Chiến giáp đó chắn chắn không phải là Thiên Đình giao cho hắn, như vậy chỉ có một cách giải thích, đại tướng Thiên Đình kia đã bị hắn giết.

Ám U Lâm sau khi đứng lên lần nữa cùng mặc chiến giáp vào.

Miêu Nghị và Ám U Lâm còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đột nhiên Ngọc Sát vỗ bả vai hai người nói:

- Đi trên mặt đất mới thỏa đáng, nếu bay trên không trung, sẽ khiến người khác để ý, bọn chúng mà liên hợp vây công thì không ổn. Không chỉ có người khác ngấp nghé, trong núi còn có mấy thứ kỳ lạ đang ẩn giấu. Chính mắt ta thấy sau khi có cao thủ xông vào liền truyền ra động tình đánh nhau. Tiểu huynh đệ, việc mở đường giao cho ta, ngươi chịu trách nhiệm xua tan Chính Âm Chi Hỏa đi.

Không đợi Miêu Nghị đồng ý, ba người đã vút lên phía trước, trượt vào nơi sâu trong băng nguyên, gặp những nơi hiểm trở, sườn núi đều lướt qua thành hình vòng cung, tốc độ cực nhanh.

Nhưng vào lúc này, giống như có người không thể kiềm chế, hai bóng người bên trái, một thân ảnh bên phải phóng tới nhanh như sao băng.

Ba người đột nhiên dừng lại, Ngọc Sát lấy hai tay ấn xuống, khiến Miêu Nghị và Ám U Lâm giống như hai cây đinh, một tiếng đùng vang lên, cả hai đâm xuống dưới mặt băng đến ngang ngực.

Ngọc Sát quét mắt nhìn trái phải hắn đứng nguyên tại chỗ, mái tóc dưới mũ giáp bay phấp phới, Miêu Nghị và Ám U Lâm đều cảm giác được một luồng pháp lực cực kỳ mạnh mẽ đang bao phủ bảo vệ hai người.

Ngay lúc ba tên kia tập kích đến gần, Ngọc Sát bỗng dưng xoay tròn như gió, tạo thành ảo ảnh nghìn tay, hàng vạn ngón tay bắn ra vô số huyết sắc kiếm quang, khiến ba người kia không đề phòng kịp, trong nháy mắt bị nuốt hết.

- A…A...A

Ba tiếng hét thảm thiết thê lương vang vọng băng nguyên.

Ngọc Sát đang xoay tròn cực nhanh cũng đã ngừng lại, hai tay vẫn còn giữ hình dạng niêm hoa, vô số sát khí dài đến trăm trượng ngưng tụ thành huyết sắc kiếm quang giống hệt: gai nhím bao quanh thân hắn. Sau đó, hai tay mới dần dần buông ra, kiếm quang và hư ảnh quanh thân đều biến dần dần nhạt đi, biến mất, ba người kia đang bay trên không trung lần lượt rơi xuống.&


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui