Phi Thiên

Chưởng quỹ trợn mắt nói:

- Khách quý, không thể nói lung tung?

Hoàng Khiếu Thiên nhún nhún vai:

- Được, ta cũng chỉ là thuận miệng nói theo, ta đã từng gặp Giang Nhất Nhất. Vừa rồi bắt gặp người nọ đúng là rất giống, nhưng che đầu che mặt không thấy rõ, cũng không dám xác định, nếu không đã sớm trực tiếp đi báo quan lĩnh thưởng.

Tính xong tiền, hắn cũng nghênh ngang thẳng bước đi trực tiếp ra khỏi thành rời đi.

Chưởng quỹ ngồi phía sau quầy nhưng có chút tâm hồn đi đau mất, khách nhân vừa tới khách sạn? Hắn lại nghĩ tới nam tử vừa rồi trùm đầu che mặt mặc áo choàng, hiện tại nhớ tới tựa hồ thật sự có chút bộ dạng khả nghi, thật sự không phải là dâm tặc Giang Nhất Nhất chứ?

Cuối cùng hắn vẫn ngôi không yên, lách qua cửa quầy, gọi tên tiểu nhị lúc trước tới dặn dò mấy câu, tên tiểu nhị giật đầu, rất nhanh cầm bình trà lên lầu. Tiểu nhị đi tới cửa phòng của tên khách nhân vừa tới dừng lại, lấy chút tinh thần, gõ gõ cánh cửa. Bên trong nhà truyền đến thanh âm trầm thấp:

- Người nào?

Tiểu nhị cười nói:

- Tiểu nhị khách sạn, nước trà của phòng khách nhân đây.

Người bên trong thật ra cũng không từ chối:

- Vào đi.

Tiểu nhị mở cửa mà vào, vừa vào bên trong phòng, phát hiện vị khách nhân che đầu che mặt đã cởi bỏ áo choàng, đang đứng phía trước cửa sổ nhìn xuống đường phố phía ngoài, tư thái cao to, một thân áo lông trắng, quay đầu lại nhìn, trên bộ lông mềm như nhung là một khuôn mặt anh tuấn, khí chất ôn nhã, nổi bật bất phàm, phong lưu nhất phái.

Khách nhân chỉ quay đâu lại liếc nhìn. Sau đó liền lập tức xoay người đưa lưng về phía hắn, tựa hồ cố ý che dấu cái gì lạnh nhạt nói:

- Đồ cứ để đó là được!

Hiển nhiên là không muốn bị quấy rầy.

Tiểu nhị ghi nhớ gương mặt này đáp ứng, đặt bình trà xuống, khách khí đóng cửa đi ra ngoài.

Tiểu nhị vừa đi ra ngoài, nam tử anh tuấn bước nhanh tới cửa, lóng tai lắng nghe động tĩnh phía ngoài, nhẹ nhàng mở cửa, lại nhìn phía ngoài một lát, chợt nhanh chóng cởi bỏ lớp áo bên ngoài, bên trong lộ ra lớp hóa trang của nữ nhân, mặt mũi biến hóa tốc độ rất nhanh, nhanh chóng biến thành một cô gái xinh đẹp, phong phạm thanh lâu.

Mở cửa, cô gái bước nhanh rời đi.

Tiểu nhị khách sạn trở lại trước quầy, chưởng quỹ lấy ra một khối ngọc điệp, bên trong có vẽ ảnh truy nã của phía chính phủ phát xuống, đưa cho tiểu nhị truyền âm hỏi:

- Xem có phải người bên trong hay không.

Tiểu nhị vừa nhìn, rất nhanh so sánh với người đối mặt lúc này, thất kinh nói:

- Dĩ nhiên là hắn, chắc chắn là dâm tặc Giang Nhất Nhất đại danh đỉnh đỉnh!

Cô gái xinh đẹp từ trên lầu đi xuống liếc mắt nhìn hai người châu đầu ghé tai trước quầy, lắc mông rời đi.

Chưởng quỹ và tiểu nhị cũng lơ đễnh nhìn theo, khách nhân của khách sạn tìm nữ nhân từ thanh lâu tới là chuyện rất bình thường.

Huống chỉ chưởng quỹ hiện tại tương đối giật mình, hắn cũng không nói với tiểu nhị người hắn đi thám thính là ai, nhưng tiểu nhị vừa nhìn đã nhận ra dâm tặc Giang Nhất Nhất, điều này không thể nghi ngờ chứng minh lời nói của tên khách nhân lúc trước là sự thật, dâm tặc Giang Nhất Nhất thật sự tới khách sạn của hắn.

- Ngươi xác nhận?

Chưởng quỹ một lần nữa xác nhận.

Trên mặt tiểu nhị hiện lên vẻ kinh hãi không cần thiết:

- Chưởng quỹ, mặc dù hắn chỉ quay đầu lại nhìn ta một cái tựa hồ cố y che dấu thân phận sau lưng ta, nhưng ta tuyệt đối không nhìn lầm, bề ngoài của người này rất anh tuấn, không dễ dàng nhìn lầm, khuôn mặt rất giống với người trên ảnh, hơn nữa ngay cả cách ăn mặc cũng giống nhau, chắc chắn không sai... Nếu ta nhìn lầm, ngươi cứ trừ tiền công của ta đi! Chưởng quỹ, người này ở chỗ chúng ta sợ là chọc ra phiền toái cho chúng ta!

- Câm miệng! Ai kêu ngươi nói...

Chưởng quỹ trách cứ một tiếng, trong lòng sôi trào. Suy nghĩ có nên đi báo cáo hay không.

Nhưng mở khách sạn mà đi báo cáo khách nhân ảnh hưởng thật sự không tốt lắm, người ta tới nơi này ở trọ, chỉ cần người ta trả tiền, không thiệt thòi cho ngươi, ngươi quản người ta là ai làm gì. Hơn nữa, bất kể khách sạn nào cũng không thể bảo đảm mọi người tới đây đều là người tốt, người nào lại đi quản khách nhân tới khách sạn có phải người tốt hay không, khách nhân không muốn ở ngoài thành tùy tiện tìm một chỗ đặt chân tình nguyện vào thành dùng nhiều tiền ở khách sạn không phải là mưu đồ một chỗ an toàn sao. Mặc kệ hắn là người tốt hay là người xấu, sau khi người ta rời đi, tất cả cũng không liên hệ với nhau nữa, sau này lại không cần phải lui tới gì nữa, đây chính là tính chất của khách sạn.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là, có người đã phát hiện, lúc trước khách nhân kia trước khi rời đi đã hoài nghi Giang Nhất Nhất đang ở trong khách sạn của bọn hắn, còn chỉ điểm cho bọn họ, vạn nhất Giang Nhất Nhất thật sự phạm phải chuyện gì Thiên Nhai, quay đầu lại khách nhân kia nghe được tiếng gió nhất định sẽ kịp phản ứng thì ra người ở “Nghênh Khách Cư” thật sự là Giang Nhất Nhất, chuyện này nếu truyền ra ngoài, khách sạn của hắn đã được người ta nhắc nhở cũng không báo cáo, vạn nhất Giang Nhất Nhất này vừa gậy họa cho nữ quyến của quan to quyền quý nào đó, vị quan lại quyền quý kia làm sao có thể bỏ qua cho hắn!

Nếu không ai phát hiện, hắn còn có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng chuyện này...

Sau khi thoáng do dự, chưởng quỹ truyền âm phân phó nói với tiêu nhị:

- Báo cho phía dưới, kêu mọi người trông chừng gian phòng kia, có tình huống gì kịp thời cho ta biết.

Tiểu nhị gật đầu đi thi hành, chưởng quỹ còn gọi một tên tiểu nhị khác tới quầy đón khách, còn mình thì bước nhanh rời đi, tới thống lĩnh phủ khu thành Bắc báo quan.

Thống lĩnh khu Thành Bắc nghe tin thì mừng rỡ, Giang Nhất Nhất tội ác đầy trời? Nếu thật sự bắt được người này..., đây chính là một công lớn, quan lại quyền quý bị Giang Nhất Nhất đắc tội thật sự nhiều lắm!

Nhưng cũng chính vì như vậy, hắn lại có chút sầu lo, nếu để cho Giang Nhất Nhất chạy mất, hắn đồng dạng cũng gặp phiền toái, Giang Nhất Nhất có thể nhiều lần chạy thoát khỏi lưới pháp luật nói vậy cũng không phải người bình thường, nhiều người như vậy cũng bắt không được mình thật sự có thể bắt được sao? Vì phòng ngừa vạn nhất lúc đầu phải phong tỏa bốn cửa thành phòng ngừa nghi phạm chạy trốn, nhưng hắn là thống lĩnh Bắc khu chỉ có thể phong tỏa cửa thành bắc, không có quyền phong tỏa bốn cửa thành.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn nhanh chóng tới Thủ Thành cung trước, gặp Đại thống lĩnh Thiên Nhai, Diệp Dịch, tiến hành bẩm báo tình huống.

Ra khỏi hậu điện nghe thuộc hạ bẩm báo, Diệp Dịch dừng cước bộ, kinh ngạc nói:

- Giang Nhất Nhất? Ngươi xác nhận?

Thống lĩnh khu Thành Bắc nói:

- Chưởng quỹ đón khách đã xác nhận, có lẽ không phải là giả, nếu không hậu quả hắn đảm đương không nổi.

Diệp Dịch yên lặng một lát, bỗng nhiên quay đầu lại quát lên:

- Người đâu, truyền pháp chỉ của ta, lập tức phong tỏa bốn cửa thành, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào người trái lệnh chém...

Rất nhanh, Thiên Nhai đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhân mà nhanh chóng vọt tới khách sạn Nghênh Khách Cư, vây quanh khách sạn kín kẽ đến mức nước chảy không lọt, đồng thời bốn cửa thành ầm ầm đóng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui