Phi Thiên

Tướng trấn giữ cầm đầu phất tay quát một tiếng, ngày mai sẽ là ngày đại hỉ của Đô Thống đại nhân, để tránh xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn, bên này đã giúp Vân Hoa các làm chủ tạm dừng các hoạt động buôn bán, sau khi xác nhận Vân Tri Thu vẫn còn ở bên trong, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào nữa!

Nghe thấy động tĩnh, Thiên Nhi đang đi lại trong hành lang của cửa hàng hướng mắt ra ngoài xem xét, nhìn thấy bên ngoài có một phụ nhân búi tóc hoa hồng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nhanh chóng chạy ra, nói với tên tướng giữ cửa.

- Các ngươi làm gì vậy? Đây là biểu cô của phu nhân, tới tiễn phu nhân lấy chồng đây!

Nếu là như vậy, thủ vệ phía ngoài thật đúng là không thể ngăn cản, cộng thêm cũng biết Thiên Nhi là thị nữ thân cận bên cạnh Vân Tri Thu, tướng lành cầm đầu vung tay lên, sau khi kêu một nữ tướng soát người phụ nhân kia, xác nhận không có gì mới thả phụ nhân kia đi vào.

Thiên Nhi đón phụ nhân kia lộ ra ánh mắt hỏi thăm, phụ nhân bất động thanh sắc khẽ gật đầu, Thiên Nhi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ:

- Đại cô cô, mời đi theo ta!

Hai người tới hậu viện, thăng lên lầu các, vào động tiên.

Chờ chực ở bên trong mặt ngoài bình tình trên thực tế trong lòng gấp gáp Vân Tri Thu nhìn thấy người búi tóc hoa hồng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự không nóng ruột cũng không được, “ngày tốt” đã tới trước mắt, Vân Hoa các cũng bị vây khốn rồi, nàng sợ cách làm của Miêu Nghị là nửa đường cướp cô dâu, nếu như thật sự là cướp cô dâu, bất kể Miêu Nghị có bao nhiêu nắm chắc, nàng cũng sẽ không đáp ứng. Không phải là chuyện có nguy hiểm hay không, nhưng lại bị người khác cướp kiệu giống lần trước? Nếu chuyện này truyền đi nàng còn thành cái gì, từng có chuyện cũ của Phong Huyền, ở phương diện này trong lòng nàng thật sự quá nhạy cảm, mặc dù bình thường ngoài mặt không nhìn ra, trên thực tế trong lòng nàng hoàn toàn không tiêu sái như ngoài mặt nhìn thấy, kiên cường như vậy, loại chuyện này nàng không thể làm một lần nữa.

Phụ nhân búi tóc hoa hồng nhìn có vẻ lạ mặt. Vân Tri Thu thử dò xét nói:

- Ngươi là Ngưu Hữu Đức phái tới hay sao?

Trong mắt phụ nhân hiện lên thần sắc hài hước, khẽ mỉm cười, cũng không đáp lời. Mà từ từ đi vòng quanh Vân Tri Thu, nhìn từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát.

Vân Tri Thu cau mày, không biết người này có ý gì, nhưng rất nhanh nhận thấy được có một tia yêu khí lúc có lúc không. Đồng thời cũng phát hiện Thiên Nhi, Tuyết Nhi đang mở to hai mắt nhìn mình không dứt, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chiếc miệng có mùi đàn hương khẽ nhếch lên, mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Một khuôn mặt cười dài nhìn nàng, một khuôn mặt quen thuộc thường xuyên nhìn thấy trong gương, đây không phải là khuôn mặt của mình sao? Trừ trang phục và kiểu tóc khác nàng ra, thân hình và khuôn mặt tựa hồ cũng trở nên giống nhau như đúc.

Kinh ngạc nhìn đối phương đứng chính diện mình cười dài, Vân Tri Thu dần dần phục hồi tinh thần, trong mắt hiện lên vẻ chần chờ. Nghĩ đến vừa rồi nhận thấy một tia yêu khí, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, bật thốt nói:

- Ngươi là Phấn nhi bên cạnh Bích Nguyệt phu nhân?

Nàng năm đó ở Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh có thể coi như người quen cũ của Bích Nguyệt phu nhân, cũng thường xuyên tới Thủ Thành cung đưa đồ trang sức cho Bích Nguyệt phu nhân, con thiên diện yêu hồ màu hồng Bích Nguyệt phu nhân thường xuyên ôm vào trong lòng nàng cũng thường xuyên nhìn thấy, cộng thêm một chút bí mật biết được từ trong miệng Miêu Nghị, biết thần thông của thiên diện yêu hồ kia.

- Không thú vị, bị ngươi nhận ra rồi.

“Vân Tri Thu” đối diện đột nhiên che miệng cười một tiếng, bộ dạng dí dỏm đáng yêu, hoàn toàn không phải là khí chất của Vân Tri Thu, cười nói:

- Lão bản nương của Vân Dung quán, nhiều năm không gặp, không ngờ khi gặp lại lại dùng phương thức này!

Không sai. Thật sự nàng chính là thiên diện yêu hồ được Miêu Nghị mượn từ chỗ Bích Nguyệt phu nhân.

- Thật đúng là ngươi?

Vân Tri Thu ngạc nhiên nói:

- Tại sao Ngưu Hữu Đức lại mời ngươi tới?

Phấn nhi lắc đầu thở dài nói:

- Ngươi nghĩ ta muốn đến sao! Ta ghét nhất là tên kia, một chút phong độ nam nhân cũng không có, lần này hắn uy hiếp lợi dụng ép ta làm việc cho hắn. Người gì vậy chứ....! Nhưng ta cũng không ngờ, trước kia chỉ nghe nói chuyện xấu của ngươi và Ngưu Hữu Đức. Không ngờ hai người các ngươi thật sự là thông đồng thành một khối, chà chà!

Vân Tri Thu liếc nàng một cái chợt nhướng mày:

- Ngưu Hữu Đức không phải muốn ngươi biến thành ta, thay ta xuất giá đấy chứ?

Nếu là như vậy, cái đó và chính nàng xuất giá có cái gì khác nhau, làm theo sẽ tổn hại thanh danh của nàng, nàng đồng dạng sẽ không đáp ứng. Ngươi nghĩ thì hay lắm, nếu thật sự bị người ta đưa lên kiệu hoa, trọng binh bao vây, ta chạy làm sao?

Phấn nhi “xì” một tiếng, nhìn chung quanh nói:

- Đừng thất thần nữa, lão bản nương bình thường mặc quần áo gì? Nhanh chỉnh đốn trang phục cho ta, ta phải đi ngay.

- Đi?

Vân Tri Thu ngạc nhiên:

- Làm sao ngươi ra ngoài?

- Không nhọc ngươi quan tâm, “gian phu” kia của ngươi kia đã sớm lên mưu kế xong rồi.

Phấn nhi hoàn toàn không che giấu, phất tay nói:

- Nhanh lên nhanh lên, nếu chậm trễ sẽ làm hư chuyện... tên khốn kiếp kia rất có thể sẽ không nhận nợ!

Vừa nghe sớm có chuẩn bị, Vân Tri Thu mới yên tâm, lúc này phất tay ra hiệu cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi mang nàng đi thay đổi quân áo.

Không bao lâu, một “Vân Tri Thu” khác hiển nhiên từ trong nhà đi ra, đứng bên cạnh Vân Tri Thu thật so sánh, thoáng như sinh đôi, ngay cả bản thân Vân Tri Thu cũng sợ hãi lắc đầu.

- Ngay cả yêu khí trên người cũng thu liễm tốt như vậy, thần thông thiên phú này của ngươi thật đúng là rất giỏi.

Tuyết Nhi nói:

- Cảm giác vẫn có chút không giống.

Thiên Nhi cũng gật đầu:

- Tướng mạo là giống, chính là khí chất kém nhau quá nhiều, không có khí chất tốt như phu nhân

Phấn nhi lập tức khoanh tay đứng nhìn, xoay người chạy vào trong nhà:

- Được! Vậy ta không làm nữa, khí chất của phu nhân các ngươi tốt như vậy thì tự lên kiệu hoa đi động phòng đi, ta còn lười lo lắng đề phòng nguy hiểm này đây.

- Các màng nói năng không suy nghĩ, ngươi đừng so đo làm gì, ta theo ngươi là được rồi.

Vân Tri Thu vội vàng giữ nàng lại, một phen khuyên lơn mới trấn an được đối phương.

Phấn nhi mò được thể diện mới khiển trách Thiên Nhi, Tuyết Nhi một trận, bắt hai người cúi đầu nhận lỗi mới hài lòng khoanh hai tay trước ngực, lại nhìn ngực Vân Tri Thu:

- Có chút lớn, bình thường ngươi có mệt hay không?

Đến lúc nào rồi! Vân Tri Thu sắp gọi nàng là bà cô rồi:

- Tiếp theo phải làm thế nào?

Phấn nhi lắc lắc hai tay áo:

- Tiếp theo không có chuyện của ngươi, cứ trôn ở nơi này đừng ra ngoài, đợi nam nhân của ngươi báo tin thì hãy lộ diện.

Xoay tay lại chỉ vào Thiên Nhi, Tuyết Nhi.

- Các ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhìn về phía Vân Tri Thu, Vân Tri Thu biết Miêu Nghị sẽ không để cho nhị nữ gặp chuyện không may, gật đầu cho phép, lúc này nhị nữ mới đi theo nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui