Phi Thiên

Mục Vũ Liên biết, dù cho mất mát một cây Pha pháp cung Thiên Đình cũng muốn truy xét, huống hồ là gần mười vạn Phá pháp cung, nếu là ném mất, không ai gánh nổi trách nhiệm ấy, trách nhiệm này phía chiến bại là Dậu đinh vực sẽ không gánh chịu, phía đánh thắng là bọn họ mà không dọn dẹp khiến Phá pháp cung ném mất khẳng định phải gánh chịu. Nghĩ lại Thiên Đình vì đám Phá pháp cung mất đi ở Quỷ Thị kia mà náo ra động tĩnh lớn thế kia liền biết tính nghiêm trọng của việc này, bởi thế dù cho khả năng có nguy hiểm, cũng tất phải trở về tìm cho bằng được, một cây cũng không thể ít. Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu có thể tìm được đám Phá pháp cung kia, trong tay cũng có thêm chút bảo chứng.

- Tuần mênh!

Nàng bèn lẽn mệnh dẫn đội quay về.

Tiếp đó chúng nhân hoả tốc phản hồi tinh cầu lúc nãy.

Trên đường, chúng nhân tấn tốc phục dược khôi phục pháp lực, đồng thời bổ sung năng lượng cho Phá pháp cung, về phần Mục Vũ Liên cũng đang nhanh chóng thống kê chiến tổn.

Toàn bộ lam hổ kỳ mãn biên có hơn mười ba vạn ba ngàn nhân mã, lần này Mục Vũ Liên phụng mệnh mang đến năm vạn nhân mã, lại chỉ sống sót một vạn vài trăm người, gần bốn vạn người chiến tử, trong đó thải liên tu sĩ cũng giảm viên hơn nửa trong trận vây công cuối cùng, một trăm lẻ ba người mà Miêu Nghị mang theo, vừa vặn sống sót năm mươi người, không nhiều không ít, số thừa lại toàn bộ chiến tử. Chiến tổn cao tới tám thành, tổn thất thảm trọng!

Sau khi nghe qua Mục Vũ Liên tấu báo, Miêu Nghị mặt bạnh lai, lấy ra tinh linh, liên hệ với Bắc Đấu quân Đô Thống Dữu Trọng Chân, mở miệng liền tống lên năm chữ: Dậu đinh vực tạo phản!

Dữu Trọng Chân thiếu chút thì bị hắn dọa cho nhảy dựng, đùa gì vậy, đồ tạp chủng này lại giở trò quỷ gì nữa, có thể yên tĩnh chút được hay không? Dậu đinh vực làm sao có thể tạo phản? Trước không nói đại thế trước mắt, chỉ riêng chuyện hiện nay Dậu đinh vực là do người từ quân cận Vệ điều rút ra khống chế, nếu thật có người muốn tạo phản, chẳng lẽ mặt trên không nghe được điểm phong thanh nào?

Dữu Trọng Chân vội hỏi:

- Chuyện gì?

Lúc nay Miêu Nghị mới đăng báo chiến huống: Dậu đinh vực tạo phản! Tụ tập trăm vạn đại quân vây công năm vạn nhân mã của ta, nhân mã Hắc Long ti đi theo tắm máu chém giết, đánh vỡ trăm vạn phản quân, trận trảm hơn năm mươi vạn phản quân, phe mình chiến tử gần bốn vạn người, chỉ có hơn một vạn người còn sống, mong Đô thống đại nhân tấu báo Thiên Đình lập tức phái binh thanh tiểu Dậu đinh vực.

Lời này nghe vào trong tai mà khiến Dữu Trọng Chân hãi hùng khiếp vía, bản năng cho là Miêu Nghị đang nói hươu nói vượn, trăm vạn đại quân vây công năm vạn nhân mã của ngươi mà còn có thể bị ngươi đánh vỡ? Còn có thể trận trảm năm mươi vạn người? Bằng thực lực của nửa chi hổ kỳ trong tay ngươi, thổi da trâu không khỏi quá ghê một chút.

Nhưng nếu nói Miêu Nghị cầm loại chuyện này trêu đùa thượng ti là hắn, tựa hồ lai không quá khả năng, không ai trêu đùa thượng ti như thế cả, chuyện lớn như vậy, trong quân mà trêu đùa như thế thì không phải trêu đùa, mà là khi quân phạm thượng, tự tìm phiền hà.

Không phải là thật chứ? Dữu Trọng Chân càng nghĩ càng sợ, không cố được mắng Miêu Nghị, tấn tốc gọi người từ trung quân đến, để nó khẩn cấp liên hệ tai mắt bố trí ở mặt dưới để làm rõ tình hình.

Người phụ trách an trí tai mắt liên hệ tân mấy nhãn tuyến đều không liên hệ được, cư nhiên triệt để mất đi liên hệ, sau cùng chỉ liên hệ được hai nhãn tuyến trong nửa chi hổ kỳ kia, không hỏi không biết, vừa hỏi liền bị dọa cho nhảy dựng.

Tình hình mà nhãn tuyến báo lên càng rõ ràng hơn cả những gì Miêu Nghị đăng báo, sự thực không sai, huyết chiến! Một trận huyết chiến lực lượng khác xa, năm vạn đối đầu với trăm vạn!

Người phụ trách an trí tai mắt cuối cùng đã biết vì sao không liên hệ được với những nhãn tuyên khác, toàn bộ đều chiên tử cả rồi.

Dữu Trọng Chân đứng ở sau án triệt để kinh ngốc, đặt mông té ngôi trên ghế, thì thào lâm bầm nói:

- Điền rồi! Đều điên rồi!

Người phụ trách an trí nhãn tuyến cũng sững sờ đứng đó...

Sau khi hoãn thần, Dữu Trọng Chân cau mày, từ trong tẩu báo tỉ mỉ của thám tử vừa này, nói Dậu đinh Vực tạo phản tựa hồ có hơi quá, nhìn qua càng giống như là vì báo thù cho Chử Tử Sơn! Nhưng vì báo thù cư nhiên có thể tụ tập lực lượng đến trăm vạn, không tiếc đại giá cuồng công, quyết tâm lớn như thế, nếu nói sau lưng không có người sai khiến, hắn không tin.

Hắn ẩn ẩn đoán được điều gì, thần tình ngưng trọng lấy ra tinh linh liên hệ với trấn ất vệ Đại đô đốc Hoa Nghĩa Thiên, báo rõ tình hình, chẳng qua lại không khẳng định nói Dậu đinh vực tạo phản, mà mập mờ giữa báo thù cùng tạo phản, để mặt trên tự mình phán đoán.

Hắn sẽ không điên rồ giống như Miêu Nghị, vừa mở miệng liền muốn chỉnh Dậu đinh vực vào chỗ chết, lặp đi lặp lại ấn định rằng đổi phương tạo phản, tạo phản là tính chất thế nào? Hậu quả phải có bao nhiêu đầu người rớt đất mới có thể dẹp yên? Chỉ sợ vị hầu gia ở mặt trên Dậu đinh vực cũng thoát không được liên can, chuyện ảnh hưởng tới đại cục quân cận vệ, bởi thế có một ít lời hắn không tiện nói loạn.

Chỉ là sau khi đăng báo xong, da đầu hắn vẫn cứ tê rần, tựa lưng lên ghế, nhìn nóc nhà lẩm bẩm nói:

- Năm vạn người đánh vỡ trăm vạn tinh nhuệ, trận này rốt cuộc Dậu đinh vực đánh đấm kiểu gì...

Nhân mã quay về chiên trương kịch chiến lúc này, hạ xuống mặt đất tàn tạ, nhìn cảnh tượng thây ngang khắp đồng, tầng đất bị lật tung có không ít thi thể nửa chôn nửa vùi trong đó, hoặc lộ ra cánh tay, hoặc lộ ra cẳng chân, hoặc lộ ra nửa người. trường cảnh vô cùng thê thảm.

Chúng nhân lúc này còn đang vui mừng vì đánh thắng, nháy mắt liền lặng im như tờ, không ít người rơm rớm nước mắt.

Nhớ tới chém giết thảm liệt, nhớ tới tiếng kêu giết cuộn trào kích đãng tựa hồ còn vang vọng không dứt bên tai, cảnh đồng đội phát ra tiếng kêu thảm rơi rớt như mưa vẫn còn rành rành trong mắt, Mục Vũ Liên cắm thương xuống đất, đứng trước thi thể thủ hạ tâm phúc của mình mà lệ chảy đầy mặt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui