Phi Thiên

Vừa mới nói xong, lại một tên nhàn chức đại thân khác nhảy ra cười lớn ba tiếng, chỉ vào hắn chê nhạo nói:

- Chuyện cười! Đã xảy ra chuyên lớn như vậy mà sau khi nhận được tin tức không lập tức sai người tra rõ, còn phải đợi đến sau triều hội mới lại điều tra, kẻ làm Hầu gia như ngươi đúng thật là đủng đỉnh!

- Sao ngươi biết ta không lập tức sai người tra rõ?

- Không phải chính ngươi vừa nói sau triều hội sẽ điều tra.

- Bắt bẻ từng câu từng chữ để chứng minh ta có tội ư?

- Được rồi! Nếu đã tra xét, thế tra ra kết quả gì chưa?

– Ta vừa nãy có nói, chuyện này mới phát sinh, muốn tra ra kết quả còn cần mất chút thời gian?

- Nếu kết quả chứng minh Chữ Tử Sơn đích xác có vấn đề, Hiên Viên hầu lại làm thế nào?

Lúc này một đám nhàn chức đại thần lũ lượt ra, dồn dập môi thương lưỡi kiếm vây công Hiên Viên Trác, từng bước ép sát, muốn bức Hiên Viên Trác đưa ra hứa hẹn, nhưng đúng lúc này, Thanh chủ đột nhiên lên tiếng nói:

- Đừng nhao nữa, nếu Hiên Viên Trác đã nói cần tra rõ kết quả rồi tính, vậy cứ đợi tra ra thực tình lại nói, đến lúc đó ai đúng ai sai vừa nghe liền biết, đừng có nhao nhao ở chỗ này. Được rồi, nghị đề tiếp theo!

Không ít người đối mặt nhìn nhau, mọi người xem như đã nhìn ra, bệ hạ căn bản không muốn xử lý Hiên Viên Trác, trực tiếp tạm thời ấn việc này sang một bên.

Thật là hết cách đây là đặc quyền có một không hai của người ta, chỉ cần nắm được chút lý liền có thể quyết định tiến độ sự tình nhanh hay chậm, người ta chỉ cần một câu trong người không khỏe, thoái triều giữa đường, ngươi cũng không thể cường ngạnh kéo lại người ta, phải muốn làm rõ sự tình cho bằng được.

Đám nhàn chức đại thần vừa nãy còn môi thương lưỡi kiếm đốt đốt bức người nhìn mấy vị ở hàng đầu một chút, gặp bọn họ không có phản ứng gì, bèn đành câm miệng lai.

Tứ đại Thiên vương vẫn cứ ra vẻ chuyện không liên can đến mình, điềm nhiên đứng ở mặt trước, nhưng ai cũng biết những người vừa mới đứng ra đều là người của bọn họ, đến cái bước kia rồi, không phải chuyện gì cũng xông ở mặt trước. Tự nhiên sẽ có người nhảy ra giùm, bọn họ nhìn tình huống rồi mới quyết định có nên xuất mã hay không.

Mà bốn người tạm thời bất động, cũng đích xác là bởi sự tình mới phát sinh không lâu, Hiên Viên Trác lấy đây là mượn cớ, mặc cho người khác khiêu khích thế nào đều cắn chết rằng không rõ ràng tình hình, ai cũng không thể nói bản thân vừa nắm giữ tình huống liền nhất định là ăn chắc. Hiên Viên Trác trận cước không loạn, trước khi tra rõ sự tình không cách nào làm gì được Hiên Viên Trác, chỉ có thể đợi kết quả đi ra rồi tính tiếp.

Một trận triều hội Thiên Đình vốn phải vô cùng uy nghiêm trong mắt người thiên hạ, lại tạm dừng lại sau cảnh cãi cọ ồn ào, bắt đầu chuyển sang thoại đề tấu nghị mới.

Sau khi triều hội kết thúc. Chúng thần lũ lượt đi ra.

- Hiêm Viên hầu!

Thân Tinh quân An Đồ đi xuống bậc thềm gọi lại Hiên Viên Trác.

Hiên Viên Trác quay đầu nhìn lai, lập tức xoay người nghênh tới, chắp tay nói:

- Tinh quân!

Thân Tinh quân An Đồ hờ hững nói:

- Quân cận Vệ cùng nhân mã địa phương tự giết lẫn nhau không phải là việc nhỏ, bên phía ta phái ra mấy người sang đó hiệp đồng ngươi điều tra

thực tình.

- Được!

Hiên Viên Trác ứng tiếng, không cách nào cự tuyệt, đây là thượng ti ngay trên đầu mình.

An đồ “Ừ” một tiếng, không nhanh không chậm mà đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Hiên Viên Trác cảm nhận được áp lực, hắn đến nhận chức ở chỗ Thân Tinh quân liền khác với những nơi mà ngay cả Tinh quân mặt trên cũng là người của quân cận vệ, đối phương xuất thân từ Thân lộ nguyên soái. Cũng tức là bộ hạ của Nghiêm Thiên vương, hắn kẹp ở chính giữa rất không dễ chịu, khăng khăng Chử Tử Sơn lại làm ra chuyên này. Địa Thân Tinh quân phái người tới hiệp trợ điều tra tự nhiên không hề mang theo ý tốt.

- Hiên Viên hầu!

Bên cạnh có người kêu một tiéng.

Hiên Viên Trác quay đầu nhìn lại, thấy là một tên hồng giáp thượng tướng phòng thủ Thiên cung, đối phương nghiêng đầu ra hiệu một cái, hắn thuận thể nhìn tới, bắt gặp hữu đốc vệ chỉ huy sứ Vũ Khúc đang đứng dưới mái hiên Càn Khôn điện, chờ các triều thần khác lần lượt rời đi.

Phía sau Càn Khôn điện, Thanh chủ đột nhiên cười lạnh một tiếng:

- Hiện nay Hạ Hầu Thác thượng triều thật là chịu khó không ít. Hôm nay cư nhiên lại nhảy ra gom náo nhiệt, chẳng lẽ hắn cũng muốn lôi vào vũng nước đục này? Ngươi là kẻ bàng quan, nhìn sự việc sẽ rõ ràng hơn, ngươi thấy thế nào?

Thượng Quan Thanh bước theo sau lưng cung kính nói:

- Theo lão nô thấy, thiên ông không phải muôn lội vào vũng nước đục này, mà là muốn nhắc nhở bệ hạ.

Thanh chủ à một tiếng, hỏi:

- Sao giảng?

Thượng Quan Thanh:

- Thiên ông để người dưới nhảy ra chỉ rõ Hiên Viên Trác cùng Ngưu Hữu Đức tranh đoạt nữ nhân dẫn tới huyết chiến, lại chỉ truy cứu trách nhiệm Hiên Viên Trác, mà không truy cứu trách nhiệm Ngưu Hữu Đức. Chính là đang nhắc nhở bệ hạ, những người khác lại chưa từng nhắc tới Ngưu Hữu Đức, loại chuyện này một bàn tay làm sao vỗ vang được.

Thanh chủ dừng chân lại, trừ phía Hạ Hầu gia có nhắc tới Ngưu Hữu Đức, những người khác đúng là chưa từng đề cập qua. Ngập ngừng nói:

- Đây là ý gì?

Thượng Quan Thanh:

- Bệ hạ quên rồi ư? Lần trước lào nô nhắc qua vơi bệ hạ, hiện nay mặt ngoài truyền ra chút phong thanh. Nói Ngưu Hữu Đức là đệ tử Hỏa Tu La.

Thanh chủ:

- Việc này không cần ngươi nói, trâm sớm đã biết.

Thượng Quan Thanh nhè nhẹ bật ra hai chữ:

- Đám hỏi!

- Thanh chủ ngơ ngác, chầm chậm híp mắt suy tư, dần dần chuyển thành cười lạnh:

- Bọn họ ảo tưởng quá!

Nói rồi nghiêng đầu bễ nghễ nói:

- Việc này ngươi đi xử lý cho tốt, ắt phải quấy rối bọn họ.

Thượng Quan Thanh:

- Tuân mệnh!

- Hạ Hầu Thác... Lão hồ ly này, còn tưởng hắn có hảo tâm, thì ra là muốn khuấy đảo càng đục càng tốt!

Thanh chủ hừ lạnh lắc đầu, chắp tay bước nhanh mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui