Phi Thiên

Tề Quang Hiên, đình đài trong lầu các, Tả Nhi đứng yên nhìn đàn cá đang tung tăng bơi lội trong nước.

Đại chưởng quỹ trong cửa hàng của Doanh gia Chiết Xuân Thu sau khi thu lại tinh linh liền báo cáo:

- Bên đó nói việc công vẫn chưa xong, tổng quản, trước khi người của tam bộ liên tra đến nơi, sợ là Câu Việt sẽ không để cho hắn ra ngoài gặp mặt ba nhà khác nữa, Quảng gia chiếm hết ưu thế, việc lần này e là...

“Hừ hừ!” Tả Nhi cười lạnh hai tiếng nói:

- Sợ là không gặp được! Lần này chỉ cần cố gắng hết sức, chúng ta không chiếm được, những người khác cũng chưa chắc đã có thể chiếm được, còn có người không ra tay đây! Sự tình đã đến bây giờ, ta không tin vị Thiên Cung đó không biết, Ngưu Hữu Đức được hưởng dồi dưỡng nhiều năm, há có thể dễ dàng từ bỏ sao, tính toán của Câu Việt chưa chắc có thể thực hiện được như ý! Kêu người của chúng ta rút về đi, không cần đến nhà họ quấy rầy nữa, chúng ta không rút, không tin là còn có thể cό kiên nhẫn không lộ diện.

Chiết Xuân Thu như có điều suy nghĩ, hiểu rồi, chỉ là vẫn còn lưỡng lự, nói:

- Tổng quản, Ngô gia bên đó có phải thông báo một tiếng hay không, bằng không chúng ta lui xuống rồi Ngô gia vẫn còn đang dây dưa ở đó chẳng phải sẽ hỏng chuyện ư?

Tả Nhi giễu cợt nói:

- Đoạn Hồng có thể lấy nhiệm vụ quan trọng thay thế cho Tô Vận mà tới đây, cũng không phải là ngồi không, quay về chỉ thấy nhà hắn đang náo loạn, nhưng không thấy chúng ta ở đây có phản ứng với Khấu gia, đương nhiên có thể phản ứng kịp. Nhưng thực ra Đường Hạc Niên vẫn vô thanh vô tức thật sự là khiến cho người ta có chút kiêng dè, lão hồ ly kia mười phần thì có tám, chính phần cũng là dự định, đây là chúng ta có vài người hậu tri hậu giác bỗng dưng muốn xem trò cười.

Chiết Xuân Thu gật đầu, nói:

- Cái này thuộc hạ đã phân phó rồi, chỉ là chẳng nhẽ việc này cứ bỏ qua như vậy sao?

- Vẫn chưa tận lực, nào có thể dễ dàng bỏ qua chứ! Bây giờ Câu Việt ôm thiên chỉ đến ép người, giam giữ Ngưu Hữu Đức không thả, chúng ta cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ cơ hội lợi dụng sơ hở thôi. - Tả Nhi buông tiếng thở dài, quay đầu lai nói:

- Trước tiên ngươi cứ giải quyết tốt việc trước mắt đi. Việc sau này ta sẽ lại có cách.

- Vâng! - Chiết Xuân Thu nhận lệnh rời đi.

Tả Nhi tung nắm thức ăn vào trong nước, vỗ tay nhẹ vài cái rồi cũng quay người từ từ rời đi, trên đường đi đến chỗ sâu trong đình viện, vào một gian sân nhỏ thanh nhã.

Ở trong đình, Doanh Nguyệt ngồi yên lặng, trong tay đang cầm khung thều miệt mài thêu thùa, ngẩng đầu nhìn thấy Tả Nhi đến, lại tiếp tục vùi đầu vào mải miết làm việc của mình, không hãi không vui, không buồn không sợ.

Tả Nhi hơi nghiêng đầu tỏ ý một chút, hai thị nữ

ở trong đình lập tức lui xuống, bà mới hành lễ:

- Lão nô tham kiến tiểu thư.

Doanh Nguyệt không lên tiếng, cũng không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn miệt mài làm việc của mình, hình như không hề nghe thấy gì cả.

Tả Nhi mỉm cười, tiến vào trong đình, đứng đằng sau lưng Doanh Nguyệt, chỉ thấy trong khung thêu xuất hiện một mảnh lông Vũ màu xanh lam tinh xảo, không khỏi khen ngợi:

- Tiểu thư thật sự rất khéo tay, mảnh lông vũ này quả thực rất sông động, mới thoạt nhìn còn cho rằng lông vũ thực sự rơi ở bên trên.

- Xinh đẹp thì có tác dụng gì? Cuối cùng cũng chỉ là một mảnh lông vũ, thân bất do kỷ, gió vừa thổi đã liền chạy rồi. - Doanh Nguyệt trả lời một câu không lạnh không nóng.

Tả Nhi thở dài nói:

- Lông vũ cũng là lớn lên trên thân thể, mất đi chủ nhân cũng rất đau lòng.

Doanh Nguyệt nói:

- Mất rồi còn có thể dài lại. Không phải sao?

Tả Nhi trả lời:

- Sở dĩ một con chim xinh đẹp, là vì các loại lông vũ trên người nó, những chiếc lông vũ xinh đẹp dài ra điều kiện tiên quyết chính là được ăn uống đầy đủ, mới có thể vận chuyển chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng lông vũ trở nên xinh đẹp, nếu như ngay cả chim cũng đói chết, đâu còn có lông vũ tồn tại nữa, mà lông vũ trưởng thành sớm muộn gì cũng sẽ phải rụng, có vài cái rơi xuống đống bùn lầy trong rừng núi sẽ thối nát rồi biến mất. Còn có những cái lại đăng đường nhập thất trở thành vật đẹp đẽ, được người khác giữ lại lâu dài, nếu đều là chuyện sớm muộn, tại sao không chọn kết quả tốt nhất.

Doanh Nguyệt lại hỏi:

- Đăng đường nhập thất ư? Được người khác giữ lại lâu dài ư? Đó chỉ là một món đồ chơi mà thôi, không phải sao?

Tả Nhi lắc đầu trả lời:

- Tiểu thư hiểu lầm khá sâu rồi! Có những chuyện, không phải tiểu thư nghĩ như thế, đợi đến sau này khi tiểu thư làm chủ nhà, tự nhiên sẽ biết được cái khó của chủ nhà.

Doanh Nguyệt lại hỏi:

– Ta đã từng nghe, từng đảm nhiệm, quản gia lại nói những đạo lý này không cảm thấy dư thừa sao?

Tả Nhi nói:

- Sự tình có biến, Quảng gia bên đó không từ thủ đoạn, chúng ta bên này sợ là đã rơi vào thế hạ phong rồi, cho nên tiểu thư buông xuôi bỏ mặc khó tránh khỏi có chút quá hiền lành, vẫn cần phải có động tĩnh, chủ động một chút.

Doanh Nguyệt dừng tay lại, nói:

- Lại muốn ta làm gì đây?

Tả Nhi trả lời:

- Quảng gia chiếm thế thượng phong, chúng ta đã khó có thể tiến công, chỉ có thể cố gắng ổn định cục diện, sau đó lão nô sẽ cố gắng tạo ra cơ hội cho tiểu thư gặp riêng hắn, nếu có thể phát sinh việc gạo nấu thành cơm, vậy chuyện này đã chắc chắn.

Doanh Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ ta còn phải chủ động cởi áo, thắt lưng tự dâng hiến cho hắn hay sao? Loại việc nam nhân không muốn nữ nhân còn có thể miên cưỡng được sao?

- Cho nên mới cần có tiểu thư phối hợp! - Tả Nhi lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, bên trong có một dúm cao trạng vật màu hổ phách, hơi có ánh sáng màu cam, nói:

- Vậy này chỉ cần để một chút ở móng tay rồi thổi vào trong rượu, trong nước là được, không màu không mùi, căn bản không thể phát hiện được, sau khi uống vào cái gì cũng thành hết, tiểu thư chuẩn bị sẵn bên người, thời khắc mấu chốt có thể lấy ra sử dụng, cũng coi như là chuẩn bị tốt trong bất cứ tình huống nào.

Doanh Nguyệt lập tức hiểu được đại ý đây là thứ gì vừa kinh hãi vừa buồn bực, bỗng nhiên đứng lên, nói:

- Ngươi lại dám ép ta lấy thứ dâm tà này ra để làm chuyện bỉ ổi ư?

“Ôi!” Tả Nhi lắc đầu thở dài nói:

- Tiểu thư có chỗ không biết, thứ này chính là đồ tốt, chính là vật bí phối của giám sát tả bộ, muốn lấy được một chút xíu này cũng không dễ dàng đâu. Giám sát tả bộ để hoàn thành nhiệm vụ, không biết đã dùng vật này bao nhiều lần rồi, Thiên Đình có thể cảm thấy được vật bỉ ổi này không? Tiểu thư đã trưởng thành rồi, sau này sẽ phải tiếp xúc với rất nhiều việc, phần lớn đều là việc luận việc, không có bất kỳ ý nghĩa gì dính dáng đến bỉ ổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui