Phi Thiên

Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu, sản nghiệp của Hạ hầu gia, mỗi nơi ở Thiên Nhai đều có.

Mà ở chỗ của Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu trước khi đám người Cao Quán đến, trang viện tốt nhất đã bị nhân mã của Lam Hổ Kỳ trưng dụng rồi, dùng để làm nơi tạm thời dưỡng thương.

Sau khi quân của Dữu Trùng Chân đến, đã tiếp nhận hết nhân mã của Lam Hổ Kỳ trong trang viện này rồi, nhân mã của Lam Hổ Kỳ phân ra đóng giữ ở trong thành cũng tập trung lại, tập trung trông giữ, đợi điều tra!

Lam Hổ Kỳ đại thống lĩnh Mục Vũ Liên đợi ở cửa của Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu để cung nghênh thống lĩnh đại nhân đến.

Dữu Trùng Chân vừa nhìn thấy nàng, mặt liền trầm xuống, vỗ đầu hỏi:

- Vì sao lại dung túng cho thuộc hạ đánh cướp cửa hàng trong thành?

Hắn đã âm thầm hạ lệnh cho nàng, bảo nàng ngăn cản Miêu Nghị gây sự, nhưng từ tin tình báo lấy được cho thấy, Mục Vũ Liên căn bản cũng không tuân lệnh.

Mục Vũ Liên liếc nhìn Miêu Nghị trong đám người chắp tay trả lời:

- Bẩm đô thống đại nhân, cũng không phải vậy, chỉ là muốn các thương hộ trong thành đóng góp một chút dược vật trị thương.

Dữu Trùng Chân rất muốn phun vào mặt nàng ta, coi hắn là tên ngốc để đùa giỡn sao, đóng góp một chút dược vật trị thương có thể ồn ào với nhiều cửa hàng có bối cảnh như vậy để họ tố cáo lên trên sao?

Nhưng bây giờ người của cấp trên Hiên Viên Trác đang ở bên cạnh, cửa không phải là chỗ nói chuyện, nên tạm thời đè xuống không nhắc tới, đưa tay ra mời nhóm người Cao Quán tiến vào trước.

Mục Vũ Liên thiếu chút nữa đã lệ nóng tràn mi chảy ra, nàng nhìn tất tất cả mọi người đều tôn trọng bọn họ. Sự tôn trọng phát ra từ trong nội tâm, vậy trận chém giết đẫm máu kia nhìn chung cũng có ý nghĩa, những người chết trận kia không chết vô ích.

Người của Bắc Đẩu Quân, người của Giám Sát Hữu Bộ, người của Địa Thân Tinh Vực, từng người đều lặng lẽ nhìn đám tàn binh kia, nhìn một cái đã biết được trận đánh kia tàn khốc bao nhiêu, liếc mắt một cái đã biết được năm vạn Cận vệ quân đánh tan trăm vạn tinh nhuệ của Tây Đinh Vực là như thế nào, thật không biết những người này làm sao mà sống được đây.

Ánh mắt của Cao Quán từ trên mặt những người ngày từ từ di chuyển lên, dừng lại trên chiến kỳ đã bị tàn phá đang lay động phất phơ, im lặng không nói gì.

Ánh mắt của Dữu Trùng Chân từ trên chiến kỳ rách nát đó lại rơi trên người đám tàn binh, khóe miệng co giật mạnh, chợt cứng môi.

Hắn biết, hắn đã không thể nào buộc những người này đem vật tư chiếm đoạt được ở Thiên Nhai cống nộp lên trên, không phải hắn không có quyền làm như vậy, mà là không có cách nào hạ lệnh, thật sự hạ lệnh này xuống, sau lưng có nhiều huynh đệ của Bắc đẩu quân như vậy đều nhìn thấy....

Bây giờ hắn cuối cùng đã hiểu được, vì sao trong thế tục sau khi đại chiến sẽ có chuyện binh lính thỏa sức cướp bóc, Ngưu Hữu Đức làm chính là chuyện này, chỉ là Ngưu Hữu Đức tìm cớ che dấu mà thôi.

Hắn cũng biết, trách nhiệm này hắn nhất định phải gánh, giống như Mục Vũ Liên đã nói, chỉ là để các cửa hàng ở Thiên Nhai đóng góp một chút vật liệu chữa thương, hắn chỉ có thể nhắm mắt báo cáo lên như vậy, để bề trên đến bù đắp những tổn thất của những thương hộ kia.

Tả Giám Quân Độc Cô Vô do Địa Thân Tinh Quân phái đến, Niệp Tu nhìn xuống đất không nói gì, thần tình ngưng trọng.

Hiên Viên Trác căng thẳng đem ánh mắt đang ở trên người những người đó rời đi, chậm rãi quay đầu, nhìn Miêu Nghị ở phía sau im lặng không nói, trong lòng thở dài một tiếng, Cận vệ quân có thể liều chết chiến đấu đến trình độ như vậy, trăm Vạn tinh nhuệ của Tây Đinh Vực bại cũng không oan!

- Bắt đầu đi, trước hết đưa Ngưu Hữu Đức đến đây. - Cao Quán ra lệnh, rồi đi đến đình đài lầu các trong hồ cách đó không xa.

Tự có người của Giám sát hữu bộ đưa Miêu Nghị đến, nhưng Độc Cô Vô lại bước nhanh đuổi theo Cao Quán, nói:

- Cao hữu sứ, mấy người của Vương phủ vẫn bị giam giữ, không phải ngài muốn hỏi chuyện bọn họ sao? Không bằng hãy đưa họ đến hỏi trước có được không?

Cao Quán không dừng bước, nói:

- Việc có nặng nhẹ gấp gáp, trước tiên thẩm vấn người chủ yêu trước bọn họ... nhốt thêm chút nữa.

Lời này đương nhiên là có đạo lý! Độc Cô Vô thầm kêu khổ, Câu đại quản gia và mấy vị kia bị giam chung một chỗ, bảo Câu đại quản gia làm sao có thể giải thích với người ta, lẽ nào để Câu Việt chính miệng nói ra là Vương phi dại dột nhất thời miệng không biết chọn lời tiện thể đưa mấy vị vào đây sao?

Trong đình đài lầu các, nơi bình thường là vũ

đài vui vẻ giờ lại trở thành chỗ thẩm vấn điều tra, Cao Quán lên đài ngồi ở vị trí thủ tọa, Dữu Trùng Chân, Hiên Viên Trác và Độc Cô Vô đứng ở bên dưới hai bên trái phải.

Miêu Nghị bị đưa đến đứng bên dưới sàn nhảy.

Người ghi chép viết khẩu cung cũng chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, gật đầu với Cao Quán đang ngồi ở trên cao, lập tức phụ trách thẩm vấn quát Miêu Nghị:

- Đứng dưới kia là người nào?

Miêu Nghị bình tĩnh trả lời:

- Tả đốc trấn ất vệ Bắc đẩu quân Hắc Long Ti tổng trấn Ngưu Hữu Đức.

Người thẩm vấn hỏi:

- Có biết mình phạm tội gì không?

Miêu Nghị trả lời:

- Biết vì sao thẩm vấn ta, nhưng không biết đã phạm tội gì.

Người thẩm vấn nói:

- Có phạm tội gì hay không không phải ngươi nói là được, vì sao lại phục sát đô thống Tây Đinh Vực Chử Tử Sơn dẫn đến một trận huyết chiến, mau khai ra đầu đuôi ngọn ngành.

- Phục sát ư? Hoang đường! Ta đã chấp hành xong hình phạt ở Hoang Cổ Chi Địa vừa được thả ra, vừa mới triệu tập cống viện nhân mã chuẩn bị tiến hành đổi phiên, nhân viên trên đường ở Tây Đinh Vực nghỉ ngơi... - Miêu Nghị đem chuyện phát sinh đã chuẩn bị xong kể lại từ đầu tới cuối, kỹ càng tỉ mỉ một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui