Phi Thiên

Mọi người sáng mắt lên, đúng là biện pháp này có thể được, bên Quy Nghĩa sơn gây chuyện trước, bên này xông qua cũng không cần gánh vác trách nhiệm.

Sau khi bố trí một chút, Miêu Nghị chạy trước dẫn người ầm ầm rời đi, động phủ rách nát này tạm thời cũng không cần canh chừng như bảo bối…

Một đầu khác. Hùng Khiếu đã dẫn dắt thật nhiều người chạy tới, trên đường bị ba tên thám tử Trần Phi chạy tới ngăn lại.

Sau khi nghe Trần Phi báo lại, động chủ Ngô Trường Lâm nhanh chóng bẩm báo Hùng Khiếu:

- Sơn chủ, đúng là tiểu tặc Miêu Nghị đã trở về Đông Lai động!

Hùng Khiếu nhất thời lộ ra nụ cười dữ tợn, giũ ra một miếng vải đen che mặt lại, chuẩn bị lấy đạo của người trả lại cho người.

Nhân mã sau lưng y cũng bắt chước theo, thảy đều che mặt lại.

- Đạp bằng Đông Lai động, không để một ai sống sót! Ai giết chết Miêu Nghị sẽ được trọng thưởng, bắt sống được Miêu Nghị bất kể tu vi cao thấp, sẽ được chức động chủ!

Hùng Khiếu vung tay lên:

- Lấy hết tốc lực lên đường!

Rất hiển nhiên y không muốn để cho Miêu Nghị chết quá thống khoái, muốn bắt sống Miêu Nghị hành hạ đến chết, phát tiết mối hận trong lòng.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều rực sáng. Bắt sống Miêu Nghị bất kể tu vi cao thấp cũng có thể làm động chủ!

Long câu hí một trận, dưới sự hướng dẫn của Hùng Khiếu ầm ầm chạy chồm lao thẳng tới Đông Lai động.

Nhưng vào lúc bọn họ mới vừa xông vào giữa dãy núi Đông Lai động, chợt thấy một đội nhân mã từ núi rừng thoát ra, không dám giao phong với nhân mã bên mình, mà là nhắm một hướng khác cấp tốc chạy thục mạng.

Hùng Khiếu dẫn đội ở phía trước thình lình nheo mắt, nhìn chăm chú vào người dẫn đầu cả người lẫn long câu đều khoác chiến giáp, không phải là Miêu Nghị còn ai nữa.

- Đuổi!

Hùng Khiếu phất tay chỉ một cái, nhân mã sau lưng y cùng nhau điều chỉnh phương hướng điên cuồng đuổi theo.

-----------

Ở chỗ giao nhau giữa địa giới Nam Tuyên phủ và Vạn Hưng phủ, nhân mã của Lưu Cảnh Thiên đã nghe thấy tin mà động.

Lưu Cảnh Thiên cũng không kẻ ngu, nếu gây ra chuyện thành như vậy phải phòng bị Dương Khánh động thủ, tự nhiên cũng phái thám tử đi thăm dò đối diện. Sau khi lấy được tin tức có thật nhiều người vọt tới, dĩ nhiên là nhanh chóng bày trận chuẩn bị chiến đấu.

Nghe nói nhân mã không nhiều lắm, chỉ gần hai trăm người, suy đoán không tạo được uy hiếp gì đối với mình, tức thì thủ chặt bên này, không có tự tiện vượt ranh giới hai phủ.

Miêu Nghị dẫn đội đang chạy thục mạng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, khống chế khoảng cách với nhân mã Hùng Khiếu sau lưng, dẫn dắt bọn họ từng bước một tiến về phía Vạn Hưng phủ đối diện.

Trên đường gặp được hai tên thám tử phái ra trước đó, bọn họ bẩm báo với Miêu Nghị vị trí hiện tại của quân Lưu Cảnh Thiên, Miêu Nghị lập tức điều chỉnh phương hướng, dẫn theo truy binh sau lưng chạy đi.

Mắt thấy sắp tiến vào cảnh nội Vạn Hưng phủ, chợt thấy thật nhiều nhân mã Lưu Cảnh Thiên bày trận mà đợi, canh giữ ở biên cảnh.

Đám Miêu Nghị lập tức vung cao vũ khí trong tay, cao giọng hô hào:

- Giết!

Thế nhưng xuất hiện tình hình làm Miêu đại động chủ lúng túng vô cùng.

Hùng Khiếu đang dẫn người đuổi theo sau thấy phía trước đột nhiên xuất hiện hơn ngàn nhân mã sợ hết hồn. Nhất là thi pháp nhãn nhìn thấy người cầm đầu đối phương là Lưu Cảnh Thiên, bèn nhanh chóng giơ đao quát bảo ngưng lại, hơn hai trăm kỵ sĩ khẩn cấp dừng lại khiến cho đất tuyết tung bay tán loạn.

Hùng Khiếu che mặt ánh mắt lóe lên, lúc trước y một mình mạo hiểm lừa gạt quân Lưu Cảnh Thiên chiến đấu với Chương Đức Thành, chắc chắn Lưu Cảnh Thiên hận không thể đánh cho y tan thành tro bụi.

Tâm trạng muốn giết Miêu Nghị cố nhiên nôn nóng vội vàng, nhưng cũng không thể để mất mạng mình, cho nên không dám khinh cử vọng động.

Miêu Nghị cao giọng kêu giết phát hiện sau lưng không có động tĩnh, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, nhất thời toát mồ hôi lạnh, vì sao không đuổi theo?

Hắn cũng vội vàng vung thương quát bảo ngưng lại, mười bảy kỵ sĩ dừng lại khẩn cấp.

Không dừng lại không được, trước mặt có hơn một ngàn nhân mã, mười mấy người mình vọt vào chắc chắn sẽ bị băm thành thịt vụn.

Dựa theo dự đoán của Miêu Nghị trước đó, mình dẫn đám người Hùng Khiếu vọt tới, bên Lưu Cảnh Thiên tự nhiên sẽ xông vào, sau đó mình lập tức dẫn người lao ra từ mặt bên, để cho Hùng Khiếu và Lưu Cảnh Thiên đánh nhau một mất một còn.

Ai ngờ không những đám người Hùng Khiếu ngừng lại, Lưu Cảnh Thiên bên kia cũng không nhúc nhích, suy đoán người bên này không đánh qua sẽ không dễ dàng động thủ.

Bên này căn dặn hơn một ngàn nhân mã súc thế chờ đợi, bên kia hơn hai trăm nhân mã không dám tự tiện động, mười mấy người Miêu Nghị bị hai bên kẹp ở chính giữa lộ ra vẻ lạc lõng, cộng thêm hơn hai trăm người Hùng Khiếu đều che mặt, tình huống hiện trường có vẻ buồn cười.

Lưu Cảnh Thiên ngồi ngay ngắn trên long câu đưa mắt quét nhìn đám người Hùng Khiếu, đây là người của Dương Khánh sao? Nếu như là người của Dương Khánh muốn đánh tới, có cần thiết che mặt không, làm như vậy là có ý gì?

Hùng Khiếu che mặt bừng tỉnh ngộ rất nhanh, tên Miêu Nghị này muốn dẫn mình vào miệng cọp, mượn tay của Lưu Cảnh Thiên diệt trừ mình, nguy hiểm thật!

Miêu Nghị hết nhìn Đông tới nhìn Tây không biết nói gì, phát hiện suy nghĩ của mình rất tốt đẹp, nhưng thực tế rất tàn khốc.

Bây giờ coi như hắn đã hiểu cái gì gọi là họa hổ họa bì nan họa cốt, thấy lúc trước Dương Khánh chơi đùa rất thoải mái, hắn cũng muốn bắt chước theo. Nhưng không biết Dương Khánh âm thầm làm bao nhiêu bố trí mới dẫn dụ được Lưu Cảnh Thiên mắc bẫy, lúc này mới hiểu ra giữa ý tưởng và tình huống thực tế chân chính áp dụng vẫn có chênh lệch rất lớn, cái này kêu là kinh nghiệm, đây rõ ràng là mình vẽ hổ không thành lại thành chó.

Ba phe yên lặng, bên Lưu Cảnh Thiên không vượt ranh giới công kích cũng không lui về phía sau, bên Hùng Khiếu không muốn bỏ qua cho Miêu Nghị cũng không dám vọt tới trước nữa. Miêu Nghị bị kẹp ở giữa rơi vào tình thế khó xử, tiến không được lui cũng không được, trốn sang một bên cũng là có thể, nhưng hắn không cam lòng.

Đợi một lúc lâu, ba phe vẫn không có động tĩnh, đám người Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm cũng biết vở diễn của động chủ đã thất bại, đang suy nghĩ kế tiếp nên làm gì, lại thấy động chủ hươi thương chỉ về phía Vạn Hưng phủ bên kia, gầm lên:

- Động chủ Đông Lai động Miêu Nghị ở chỗ này, ai dám chiến ta!

Hắn còn muốn dùng phép khích tướng khiến cho người phe Lưu Cảnh Thiên xông tới, sau đó dẫn dụ tới chỗ Hùng Khiếu.

Bên Vạn Hưng phủ châu đầu ghé tai bàn tán một trận, thì ra tên này là động chủ Đông Lai động.

Lưu Cảnh Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi điện chủ bên kia truy cứu sẽ đổ trút hết tất cả trách nhiệm cho tử quỷ Tô Bưu. Mặc dù không dám khinh cử vọng động công vào cảnh nội Trấn Ất điện nữa, nhưng cũng sẽ không làm yếu đi khí thế của mình, ngồi ngay ngắn bất động nói:

- Đông Lai động chủ Miêu Nghị ư, thật đúng là thật can đảm! Ta thành toàn cho ngươi, ngươi muốn chiến với người nào bên này cứ việc phóng ngựa tới đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui