Phi Thiên

Câu nói đầu tiên đã khiến cho Miêu Nghị thất vọng hoàn toàn, nghĩ thầm nếu ta dám qua đã qua từ sớm, cần ngươi phải nói sao?!

Bên này không được, Miêu đại động chủ lại quay mũi giáo chỉ sang bên kia:

- Cẩu tặc Hùng Khiếu, có dám quyết một trận tử chiến với ta!

Hùng Khiếu không nhúc nhích, y đã khám phá quỷ kế Miêu Nghị, há có thể mắc bẫy, huống chi... Quả nhiên sau khi Miêu Nghị vừa báo ra tên của y, Lưu Cảnh Thiên đối diện đã ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm, hiển nhiên vẫn còn ghi nhớ chuyện lúc trước y làm, hiện tại càng không thể mắc bẫy.

Miêu đại động chủ hết rống bên này lại rống bên kia đùng đùng nổi giận, các ngươi không thèm đếm xỉa tới lão tử ư, ta xem các ngươi có thể nhịn tới khi nào!

- Lưu Cảnh Thiên, không nghĩ tới ngươi đường đường một phủ chủ lại là con rùa đen rút đầu... Cẩu tặc Hùng Khiếu, ngươi dám cấu kết Vạn Hưng phủ tấn công Đông Lai động ta, trở về nhất định phủ chủ sẽ không buông tha ngươi...

Miêu đại động chủ ở đó mắng hai bên không ngừng, mọi người lần đầu thấy qua một động chủ vừa mắng sơn chủ vừa mắng phủ chủ, có thể nói là tạo nên danh tiếng không nhỏ trước mặt rất nhiều nhân mã như vậy, quả thật là uy phong lẫm lẫm.

Hắn không biết Lưu Cảnh Thiên đang lẩm bẩm trong lòng, tình huống thế nào vậy, vì sao tên động chủ kia lại mắng người phe mình, chẳng lẽ đã xảy ra nội đấu? Không đúng, nói không chừng lại muốn dẫn dụ mình mắc bẫy một lần nữa!

Miêu Nghị mắng từ ban ngày đến trời tối tới nỗi miệng khô lưỡi khô, ngay cả Hắc Thán cũng không nhịn được thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, lần đầu tiên thấy chủ nhân mình nói nhảm nhiều như vậy.

Thuộc hạ của hắn không biết nói gì, động chủ ngài có mệt hay không...

Mắng đến cuối cùng, Miêu Nghị cũng lười mắng nữa, mắng mệt mỏi, lửa giận cũng hết. Thôi được, mọi người thích giằng co vậy cứ việc tiếp tục, dù sao nhìn tình huống mình cũng không có nguy hiểm gì, ở nơi này chờ viện binh đến là được.

Gần tới nửa đêm, phía sau nhân mã Hùng Khiếu xuất hiện một người cỡi long câu chạy tới, nói nhỏ mấy câu với Hùng Khiếu.

Ánh mắt Hùng Khiếu lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Miêu Nghị, dáng vẻ tựa hồ rất không cam lòng, trước mặt mọi người giơ tay lên lột khăn che mặt xuống, rốt cục để lộ ra dung mạo, khiến cho Lưu Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi oán hận vô cùng.

Thế nhưng Hùng Khiếu dám làm như vậy hiển nhiên là không sợ hãi, nhân mã theo y cũng lột khăn che mặt xuống hết.

Miêu Nghị vừa thấy tình huống này, đoán chừng là viện binh đến, Hùng Khiếu không có biện pháp giả bộ tiếp nữa rồi.

Quả nhiên chỉ trong chốc lát, phương xa nổi lên tiếng vó long câu rầm rập.

Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy Dương Khánh chạy trước dẫn đầu, sau lưng y là hơn hai ngàn nhân mã của hai phủ đạp phá bóng đêm, ầm ầm tiến tới gần.

Dương Khánh xa xa nhìn thấy tình hình giằng co chỗ này, hơi sửng sốt, tiểu tử kia dẫn mười mấy người đứng giữa là có ý gì?

Ánh mắt vừa liếc nhìn nhân mã Hùng Khiếu, sắc mặt Dương Khánh hơi trầm xuống, đã đoán được đại khái tình huống.

Từ khi y nhận được Hùng Khiếu tấu báo nói Miêu Nghị dẫn người đánh tới Thiếu Thái sơn, giết hai tên thị nữ thiếp thân của y, Dương Khánh cũng biết lần này Hùng Khiếu sẽ không từ bỏ ý đồ, đổi lại là Dương Khánh cũng không nhịn nổi, lần này Miêu Nghị đã làm quá đáng.

Cho nên sau khi Dương Khánh nhận được tấu báo cũng không phát tin tức ngăn cản Hùng Khiếu, cũng biết ngăn cản không kịp. Một sơn chủ bị một động chủ làm cho chật vật như vậy, về tình về lý Dương Khánh đều phải dung túng Hùng Khiếu một lần. Chỉ có thể xem Miêu Nghị có thể tránh được một kiếp hay không, bất quá y suy đoán Miêu Nghị cũng không dễ bị thu thập như vậy.

Quả nhiên vẫn như thường lệ, tiểu tử Miêu Nghị này vẫn còn sống sờ sờ khỏe mạnh, không để cho y thất vọng.

Thấy đại quân Dương Khánh đi tới, Hùng Khiếu nhanh chóng dẫn người quay lại, sau khi chắp tay thi lễ Dương Khánh bèn dẫn người gia nhập vào trong đội hình đại quân.

Hơn hai ngàn nhân mã lập trận thế thật nhanh, đối diện với quân Lưu Cảnh Thiên, Dương Khánh ở giữa, tả hữu là mười lộ sơn chủ, sau lưng mỗi tên sơn chủ có ba tên cao thủ Thanh Liên đến từ ba đại môn phái, mà sau lưng Dương Khánh cũng có sáu tên cao thủ Thanh Liên đứng hình rẽ quạt hộ vệ.

Miêu Nghị quay đầu nhìn lại kinh hãi trong lòng, Dương Khánh nắm trong tay tài nguyên tu hành hai phủ có năng lực nuôi nhiều nhân mã hơn, hôm nay thật đúng là binh cường mã tráng rồi.

Trước hết Dương Khánh lạnh lùng nhìn Lưu Cảnh Thiên đối diện, sau đó chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn Tần Vi Vi bên cạnh.

Tần Vi Vi hội ý, lớn tiếng nói:

- Đông Lai động chủ lên trước trả lời!

Miêu Nghị lập tức mang theo thủ hạ chạy trở lại, có Dương Khánh ở chỗ này, hắn cũng an toàn, Hùng Khiếu không thể nào động thủ với hắn trước mặt Dương Khánh.

- Động chủ Đông Lai động Miêu Nghị tham kiến phủ chủ, tham kiến sơn chủ!

Miêu Nghị ôm quyền thi lễ Dương Khánh, lại ôm quyền với Tần Vi Vi.

Lưu Cảnh Thiên đối diện cũng hít một hơi khí lạnh. Không nghĩ tới dưới tay Dương Khánh có nhiều nhân mã như vậy, không phải nói Dương Khánh thân kiêm hai phủ, thành viên còn chưa đủ sao?

Y bèn cười ha hả nói:

- Dương huynh, chúng ta lại gặp mặt!

Tình thế đã biến chuyển, trước đó y còn muốn tìm Dương Khánh báo thù, thế nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười chào đón hiện tại, tựa hồ đã quên mất cừu hận với nhau.

Dương Khánh chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn y một cái, không để ý tới y, chỉ nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:

- Là ai tấn công Đông Lai động, phải nói thật, nếu có nửa lời giả dối, chém!

Trong giọng nói tràn đầy vẻ không cho phép nghi ngờ, nói ra lời như vậy trước mặt mọi người, nếu Miêu Nghị nói dối hiển nhiên sẽ bị chém thật sự.

Tay của Miêu Nghị đã chỉ về phía Hùng Khiếu, thế nhưng nhìn thấy mặt Dương Khánh đầy sát khí, lời vừa lên tới miệng lại nuốt xuống. Nhưng tay hắn đã chỉ về phía Hùng Khiếu, thật lòng không tiện thu hồi lại, thuận miệng nói:

- Thuộc hạ vốn tưởng rằng là Hùng Khiếu gây nên, sau mới phát hiện là trúng gian kế, có người cố ý nói gạt, thực sự là Vạn Hưng phủ Quy Nghĩa sơn gây nên!

- Đánh...

Hùng Khiếu thiếu chút nữa bị Miêu Nghị làm cho uất nghẹn, thấy Miêu Nghị chỉ về phía mình, sau khi thốt ra chữ ‘đánh’ kết quả phát hiện không phải nói mình, đành phải cố gắng nuốt chữ sau vào, kềm nén như vậy vô cùng khó chịu.

Bất quá bao gồm Dương Khánh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hùng Khiếu, rõ ràng nghe được y định nói hai chữ ‘đánh rắm’. Miêu Nghị không có nói là ngươi làm, ngươi lại muốn nói hắn đánh rắm, chẳng lẽ ngươi muốn thừa nhận là mình làm sao?!

Miêu Nghị cũng nhìn Hùng Khiếu trợn mắt há mồm.

Hùng Khiếu kìm nén đến mặt đỏ bừng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, phát hiện mình liên tục chịu thiệt thòi dưới tay tiểu tử này, thế nhưng hiện tại dù có trăm miệng cũng khó cãi.

- Là do Vạn Hưng phủ gây nên ư?

Ánh mắt Dương Khánh dời đi khỏi Hùng Khiếu quay lại, nhìn Miêu Nghị tiếp tục hỏi:

- Nói vậy ngươi có chứng cớ gì không?

- Có!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui