Phi Thiên

Miêu Nghị vẫn không quên quay đầu truyền âm với Diêm Tu nói một trước một tiếng:

- Chỉ là trùng hợp gặp mặt thôi.

Cảm nhận được ý vị giấu đầu lòi đuôi trong câu nói kia. Vẻ mặt Diêm Tu vân không đổi chẳng biết là tin hay là không tin.

Muốn nói trùng hợp thì chính là trùng hợp vì gặp mặt ở chỗ này, còn muốn nói không trùng hợp thì cũng chính là không trùng hợp, nguyên nhân bởi vì Hoàng Phủ Quân Nhu đã cô đơn lạnh lẽo đến khó nhịn, muốn gặp mặt riêng tư Miêu Nghị tại Quỷ Thị, hiển nhiên Miêu Nghị từ chối, cũng phản đối kiên quyến gặp nhau trên địa bàn của chính mình, vì thế lôi chuyện mình đi Cực Nhạc Giới ra để từ chối.

Được lắm! Hoàng Phủ Quân Nhu cũng không phải ngồi không, ngươi có thể đi chúc thọ, vậy thì nàng cũng có thể đi chúc thọ, Miêu Nghị rốt cuộc cũng bó tay rồi, chỉ có thể nhận lợi gặp mặt trên bữa tiệc mừng thọ.

Nhưng nói thật, tuy rằng Miêu Nghị sợ cùng Hoàng Phủ Quân Nhu làm việc kia, nhưng cũng chờ mong tính tình cuồng nhiệt như lửa nóng của nữ nhân này, trong lòng nóng lên khi nhớ đến cặp mông trắng nõn kia, nhưng hắn tuyệt đối không muốn làm tình với Hoàng Phủ Quân Nhu ở đây, bởi nếu náo loạn hết cả lên, hắn không thể thu dọn chiến trường được, đừng nói đến việc không dễ chọc Quần Anh Hội, Vân Tri Thu cũng không phải ngồi không khoanh tay đứng nhìn, đánh chết hắn cũng không dám để Vân Tri Thu biết rõ quan hệ giữa hắn và Hoàng Phủ Quân Nhu.

Không phải hắn không đánh thắng Vân Tri Thu, nhưng việc này hắn vô cùng đuối lý, hiện tại Vân Tri Thu bị bắt làm con tin, còn hắn lại tằng tịu Vụng trộm với người khác, hắn dám cứng rắn đứng thẳng người mới là lạ, đừng nói là chống đỡ trận đánh của nàng ấy, cho dù hắn muốn giải thích cũng chẳng biết phải nói thế nào.

Lúc này trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm lo sợ, không biết Hoàng Phủ Quân Nhu muốn làm cái quỷ gì, hắn cực kỳ đề phòng việc Hoàng Phủ Quân Nhu muốn phơi bày quan hệ giữa hai người.

May mắn là, kết quả không phải tệ hại như hắn nghĩ, chẳng qua chỉ làm quen một chút thôi, làm hắn trải qua một trận sợ bóng sợ gió.

Hắn quăng ánh mắt đến chỗ Diêm Tu lần nữa kèm thâm ý. Vẻ mặt như đang nói, ta không có lừa ngươi đâu, thật sự là trùng hợp gặp mặt mà thôi.

Gương mặt Diêm Tu vẫn không thay đổi, cũng chẳng nhìn ra được biểu lộ gì, không hề phản ứng!

Sau đó hai nhóm người tách nhau ra, cả gia đình Hoàng Phủ dưới sự hướng dẫn của tăng nhân đi trước một bước, phản ứng của Hoàng Phủ Quân Nhu cũng khiến Miêu Nghị yên tâm, khá rụt rè, duy trì khoảng cách với Miêu Nghị, giả dạng rất giống!

Điều này làm cho cả Miêu Nghị lân Hoàng Phủ Đoan Dung đều thở phào nhẹ nhõm.

Tách nhau ra, một nguyên nhân cũng vì Miêu Nghị muốn tham quan Bát Phương Tự một chuyến, còn một nguyên nhân khác là không muốn đi cùng Hoàn Phủ gia.

Vị tăng nhân tiếp dẫn vô cùng lịch sự dẫn nhóm người đi vào, cầm pháp lệnh trong tay thông hành thẳng một đường, tự mình hướng dẫn đám người đi thăm bên trong Bát Phương Tự, ngay cả Tịch Không Pháp Sư cũng không có cơ hội thấy rất nhiều nơi, hiển nhiên bối cảnh Khấu gia đã phát huy tác dụng.

Bên trong Bát Phương Tự giống như một tòa mê cung cực kỳ khổng lồ, mênh mông, nếu không có người quen đường chỉ dẫn chắc chắn sẽ bị lạc, cũng có thể nói rằng bên trong Bát Phương Tự lại có rất nhiều chùa miểu lớn nhỏ, không biết có biết bao nhiêu tăng nhân ở lại đây, cũng có thể nói là những Thủ Hộ Giả cánh cửa đi vào Cực Nhạc Giới.

Điều khiến người ta càng thêm ngạc nhiên là, khắp nơi trong chùa đều bố trí tràn ngập cơ quan, có một số con đường đã đi đến cuối, chỉ còn một bức tường rất dày phủ kín, nhưng tăng nhân tiếp dẫn vẫn ấn lên vài ký tự kinh văn chạm khắc trên bức tường, vách tường đột nhiên tách ra, tạo thành một con đường dẫn về phía trước.

Trên đường đi, hắn thậm chí nhìn thấy cả một ngôi chùa di động, hoặc hạ xuống biến mất, cấu tạo cơ quan khổng lồ như thế thật sự khiến nhiều người ngạc nhiên.

Thấy vậy, Miêu Nghị tò mò muốn đi về phía trước tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đã được vị tăng nhân Diệu Tôn kia kịp thời hô lên cản lại:

- Ngưu Tổng Trấn, tuy rằng Phật gia từ bi, nhưng không hề thiếu thủ đoạn Kim Cương Hàng Ma. ở nơi này có cơ quan vô cùng tường hò, nhưng cũng trải rộng cơ quan nguy hiểm chí mạng, nếu không có người dẫn dắt, chớ xông vào loạn!

Miêu Nghị ngạc nhiên nhìn chung quanh.

Tóm lại, sau khi tùy tiện đi lòng vòng, Miêu Nghị phát hiện toàn bộ Bát Phương Tự này giống như một pháp bảo cực lớn, vì thế hắn vô cùng kinh ngạc, không nhịn được phải hỏi:

- Đại sư, Bát Phương Tự này không khác gì một pháp bảo, để có thể điều động một pháp bảo khổng lồ thế này, chắc hẳn sẽ cần năng lượng hết sức kinh khủng phải không?

Tăng nhân tiếp đón Diệu Tồn chỉ quay đầu lại cười nói:

- Không cần bần tăng giải thích, sau khi Ngưu Tổng Trấn đi một chút sẽ biết được thôi.

- Ồ!

Miêu Nghị gật nhẹ đầu, bộ dạng trông chờ mỏi mắt.

Sau khi đi vào khu vực hạch tâm của Bát Phương Tự, cũng là nơi bao vây lấy tinh môn, Miêu Nghị mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoàn toàn hiểu được động lực của Bát Phương Tự phát ra từ nơi nào.

Rất nhiều trục lăn cực lớn móc nối với bánh răng không ngừng chuyển động. Diệu Tồn dẫn mọi người đến chiếc mâm tròn đang chuyển động tương đối chậm rãi, nằm giữa đám trục lăn, trục xoay, bánh răng, quan sát một chiếc bánh răng đối diện cực kỳ khổng lồ đang xoay tròn giống như nghiền ép tiến đến, khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía, có xúc động muốn chạy trốn ngay lập tức.

Nếu hắn không thấy vẻ mặt Diệu Tồn và Tịch Không đều lạnh nhạt đứng cạnh mình. Miêu Nghị còn nghi ngờ không biết mình có bị tính kế hay không nữa.

May mắn là nơi tiếp hợp giữa hai bánh răng vẫn chừa đầy đủ không gian, đoán chừng có thể chứa được trên chục nghìn người cũng không thành vấn đề.

Mọi người đứng trên chiếc mâm tròn, sau khi chếch đi một phương vị nhất định, một cỗ lực hút cực lớn bổng dưng xuất hiện, kéo mọi người trượt trên bề mặt kim loại. Diệu Tồn phất tay tung chiếc con thoi bằng kim loại ra, nó xoay tròn tạo thành vầng sáng bao phủ mọi người vào trong, lập tức hóa giải lực hút cực lớn kia.

Nơi tiếp hợp giữa bánh răng tách ra một đường khe hở trong nháy mắt, hút đám vầng sang xoay tròn bao bọc nhóm người đi ra ngoài.

Phía trước chính là tinh môn đen kịt đang xoay tròn, Miêu Nghị nhanh chóng quay đầu nhìn đám trục xoay rậm rạp chằng chịt phía sau lưng mình, cuối cùng cũng hiểu nguồn động lực của Bát Phương Tự chính là lực hút cực lớn của tinh môn này, hắn thực sự không biết làm sao có thể làm được.

Vầng tráng bao bọc trước mất biến mất rất nhanh, mọi người đã xuất hiện trong mảng tinh không mênh mông khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui