Phi Thiên

Nhìn tinh linh lăn đến trước mắt mình, Tuyết Linh Lung cầm lấy vừa nhìn, quả nhiên là người đó liên hệ với mình, bên trong còn có pháp ấn mà mình đánh xuống.

Nhìn sang phu quân, Tuyết Linh Lung có phần không nói, chẳng những diệt khẩu, còn cầm vật chứng trở về, sự tình cư nhiên giải quyết tấn tốc như vậy.

Mấu chốt nhất chính là, việc này phu quân mình không kinh động ai ca, mà một người một ngựa đi ra, đối mặt lại không biết là đại nhân vật bối cảnh ra làm sao, người bình thường ai dám làm loạn, mà phu quân mình đi nhanh về nhanh, chút tu vị kia đối đầu người bối cảnh bậc ấy, chẳng những trở về không chút nào tổn hại, còn giải quyết sự tình gọn gàng, giết người diệt khẩu tiện tay cướp bóc, thật là thần tốc.

Tuyết Linh Lung thật không biết Từ Đường Nhiên thế nào mà làm được, điều này có phần siêu quá tưởng tượng cua nàng.

Nhưng hiện tại điều nàng quan tâm không phải cái này, mà là lo lắng cái khác:

- Ngươi làm thế liệu có chọc giận người ở sau màn...?

- Ai!

Từ Đường Nhiên tựa mình bên vách thán nói:

- Sắp tới ngươi tận lượng đừng đi ra ngoài, chỉ cần bọn họ không bắt được ngươi hả giận, kẻ sau màn liền không thể làm gì được ta?

Tuyết Linh Lung leo lên cánh tay hắn, ủ rũ nói:

- Ngươi có chắc không, hay là đang dỗ dành ta? Có phải ta gây chuyện phiền hà cho ngươi?

Từ Đường Nhiên đưa tay nhè nhẹ vỗ lên vai thơm lỏa lộ cua nàng.

- Việc này ta không muốn mắng ngươi, cũng không muốn trách cứ ngươi, lần này tuy sự tình là ngươi làm sai... Kỳ thực cũng không thể nói ngươi làm sai, ngươi muốn giúp ta mưu đường lui khác, cái đó có thể hiểu được, lại có chỗ nào sai? Có sai cũng là ta sai, Từ mỗ là tiểu nhân, phu nhân băng thanh ngọc khiết, tính tình đơn thuần, nhưng ở bên cạnh ta lâu, tai nghe mắt thấy không khỏi gần mực thì đen, gặp chuyện nghĩ cho ta cũng là hiểu được. Còn nhớ năm đó ta cường cưới ngươi, nhưng ngươi một mực không tình nguyện, vì sao? Là vì chướng mắt Từ mỗ thôi! Ngẫm lại năm đó không tình nguyện, rồi cho tới bây giờ khắp nơi suy nghĩ cho ta. Đây là trong lòng thật sự có ta, chuyển biến này đáng mừng à!

Nhân lời này, Tuyết Linh Lung không khỏi nhớ lai tình hình năm đó khi bị người này cường bạo. Một đêm kia thật đúng là thương tâm muốn chết, nghĩ lại mà kinh.

- Đi

Hơi hổ thẹn mắng một tiếng. Bất quá trong mắt cũng tràn đầy cảm động, thân thể mềm mại thiếp tới, ôn nhu rúc vào đầu vai nam nhân tướng mạo xấu xí này, thoáng hèn mọn nói:

- Cưới ta? Thiếp thân năm đó bất quá là một ca kỹ thanh lâu, ngươi dám nói lúc ấy ngươi không phải ôm lấy ý tưởng thu làm đồ chơi? Nếu không phải đại nhân tạo áp lực, ngươi có thể lấy thiếp thân là chính thất phu nhân?

- Cái gì.... Chuyện quá khứ thì đừng nhắc lại

Từ Đường Nhiên có vẻ hơi xấu hổ, thật sự là bị nói trúng rồi, nếu không bị bách. Hắn đúng là thật chỉ chơi chơi mà thôi, không có khả năng cưới Tuyết Linh Lung làm chính thất phu nhân.

Thái độ cố ý lảng tránh này khiến cho Tuyết Linh Lung nghiến răng, hung hăng véo lên hông hắn một phen, đau khiến Từ Đường Nhiên nhe răng nhếch miệng, nhịn đau nói:

- Phu nhân phải nghĩ lại cho kỹ, vì sao người khác không xuống tay ở chỗ Diêm Tu cùng Dương Triệu Thanh, mọi người đều là cùng theo đại nhân đi đến, vì sao chỉ cố tình theo dõi bên này của chúng ta? Ruồi bọ chỉ nhắm vào trứng nứt, không phải là cảm thấy Từ mỗ là tiểu nhân dễ xuống tay sao?

Nghe nghe, tay đang véo thịt dần dần buông ra. Tuyết Linh Lung nhíu mày nói:

- Ngươi không phải là vì tranh khẩu khí này mà cự tuyệt?

Tranh loại khẩu khí này, ta còn chưa ngu như thế.

Từ Đường Nhiên xuy một tiếng: -

- Ngươi cảm thấy khả năng sao? Chính là đi theo đại nhân thấy được tiền đồ cùng hy vọng mà thôi. Giống như là buôn bán, vì chút lợi nhỏ mà buông tha cho tiền đồ quang minh, dù có là vị trí tổng trấn ta còn chướng mắt, tưởng lão tử là ăn xin chắc.

Tuyết Linh Lung bỗng nhiên đẩy hắn ra, bật người đứng dậy, từ cao xuống thấp nhìn Từ Đường Nhiên một lượt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, khó mà tin tưởng nói:

- Với tình trạng Ngưu đại nhân hiện nay, chỉ sợ tự thân khó bảo, ngươi còn cảm thấy đi theo hắn có hi vọng?

Từ Đường Nhiên gật đầu nói:

- Trước kia là không biết. Đệ tử Hỏa Tu La a! Hơn nữa với năng lực đại nhân, nếu không phải chọc giận Thiên đế mới bị ấn xuống. Bao nhiêu người muốn tranh nhau mời chào, ngươi không từ trong đó ngộ ra được cái gì?

Tuyết Linh Lung khó hiểu lắc đầu

- Thế cục hiện nay... Thứ thiếp thân ngu muội. Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, hay là ngươi có kiến giải cao thâm nào khác?

Từ Đường Nhiên khẽ lắc đầu:

- Có kiến giải cao thâm thì ta còn đứng ở nơi này? Đạo lý sâu hiểm khó dò ta không hiểu, nhưng đạo lý đơn giản ta lại nhìn rất rõ ràng. Sách sách, suất lĩnh nửa chi hổ kỳ liền dám đánh đến cùng với đại quân trăm vạn tinh nhuệ, người khác nói là kẻ điên, ta lại nói đây mới là thực lực, mặc kệ tương lai như thế nào, ngươi cảm thấy với tính tình này của đại nhân, tương lai có thể bị người quản như tôn tử? Mặc kệ là ai làm thượng ti của đại nhân, đều chỉ có thể quản được đại nhân nhất thời, quản không được cả đời.

Tuyết Linh Lung mờ mịt khó hiểu nói:

- Không hiểu, có ý tứ gì?

Từ Đường Nhiên hắc hắc nói:

- Đạo lý rất đơn giản, nói trắng ra là mặc kệ ai làm thượng ti của đại nhân, sớm hay muộn đều phải phát sinh mâu thuẫn, sớm hay muộn đều phải bị đại nhân ném đi, trừ phi một điểm đều không đi quản đại nhân, nhưng Thiên đình có thượng ti như vậy ư? Nếu thực sự có thượng ti như vậy, thì cần gì phân ra cao thấp? Hơn nữa tự thân năng lực của đại nhân vốn đã không kém, điều này ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa chính là vốn liếng trở mặt với thượng ti, ý nghĩa chính là đại nhân không thể khuất cư dưới người, nhất định sẽ leo lên trên. Hắc hắc, với tính tình này của đại nhân, mặt trên ném đại nhân tới Quỷ thị lai đã làm sao? Ngươi chờ coi. đừng bức gấp đại nhân, bức gấp mà nói, không đợi người khác động thủ, đại nhân sẽ muốn tiên hạ thủ vi cường, sớm hay muộn rồi cũng sẽ xảy ra chuyện ở Quỷ thị! Hiện tại không có động tĩnh là thời điểm chưa tới, nếu không tin, chúng ta mỏi mắt chờ xem!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui