Phi Thiên

Miêu Nghị im lặng rất lâu, cuối cùng lắc đầu:

- Yến Đại ca khả năng có chút hiểu lầm, đều không phải là như huynh nghĩ, có một số việc ta cũng không tiện giải thích, chỉ hi vọng Yến Đại ca hiểu rõ... Ngoại trừ tiếp tục hướng về phía trước, ta không có lựa chọn khác!

Cái này đều không phải là nói sạo, nếu như nói trước kia còn trông cậy vào có thể xem Tiểu thế giới là đường lui cuối cùng, như thế giờ này ngay cả một chút may mắn cuối cùng này cũng không có rồi. Hắn hiện tại đại khái hiểu rồi, Tiểu thế giới cũng không phải nắm giữ ở trên tay hắn, chủ nhân chân chính là ở người khác. Muốn tránh vào Luyện Ngục cũng là vọng tưởng, Luyện Ngục đồng dạng nằm trong tay người đó khống chế.

Mà Miêu Nghị hắn cũng đại khái đoán được người đó muốn làm gì. Người đó vì cái gì đến nay trầm ngâm không nói ra nguyên nhân không khó suy đoán, vì thế cũng đại khái biết hắn phải làm gì.

Yên Bắc Hông nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm một lát:

– Ta không muốn can thiệp ngươi cái gì, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, chuyện làm của ngươi trước mắt cũng không xứng đôi với thực lực của ngươi. Ngươi kéo cả nhà mang theo đầy miệng ăn so với ta độc lai độc vãng không giống nhau, ngươi xem ra phải hiểu rõ ta nói là có ý gì.

Miêu Nghị gật đầu:

- Ta hiểu được.

Nếu hiểu rõ, Yến Bắc Hồng cũng không muốn nói nhiều rồi, đổi đề tài:

- Ngươi chuẩn bị khi nào động thủ?

- Chờ một chút, có lẽ còn có khách đến.

Miêu Nghị điềm đạm trả lời, đưa mắt nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không.

Đây không phải là ý của hắn, là ý tứ của Dương

Khánh, lúc Dương Khánh đưa La Sát Môn vào tròng, trước đó cũng đã nhắc nhở, có thể khiến cho La Sát Môn âm thầm phạm quy nhúng tay vào chuyện Thiên Đình bên này, chỉ sợ La Sát Môn mưu đồ không nhỏ, sợ không phải một vị Mị Cơ ra tay là có thể yên tâm, La Sát Môn bên đó nói không chừng còn có người đến.

Ý tứ của Dương Khánh là, cục thiết đặt xong xuôi rồi, trước hết không cần vội vã động thủ, chờ thêm một hai ngày, nếu như hai ngày sau La Sát Môn bên đó còn chưa có người đến, đoán chừng cũng sẽ không có hậu viên đến nữa rồi. Bởi vì hai ngày đủ cho La Sát Môn cao thủ từ Cực Lạc giới bên đó chạy tới nơi này. Cộng thêm không biết La Sát Môn có phải vừa vặn có cao thủ ở Thiên Đình bên này hay không, cũng không biết cách nơi này là xa hay là gần, vạn nhất bên này động thủ rồi, đột nhiên có La Sát Môn cao thủ chạy tới, ngươi không biết người ta sẽ mang bao nhiêu người đến, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ, biện pháp ổn thỏa nhất chính là buông tay chờ một chút.

Mà chờ thêm hai ngày cũng có thể nung nấu sự kiên nhẫn của Doanh gia và La Sát Môn, nấu cho bọn họ không nhịn được phiền rồi, một chút Hỏa tinh ắt có khả năng nhen nhóm lên.

Đúng lúc này, lại có một người từ tinh không bay tới, đáp xuống bên cạnh hai người, một hán tử khôi ngô cao lớn, vừa nhìn thấy Miêu Nghị liền ánh mắt không phải là ánh mắt lỗ mũi, song chưởng ôm ngực, hừ lạnh nhìn về phía một bên.

Cứ cái tính tình này, xấu đến bể nát nhà luôn rồi, Miêu Nghị không cần phải đoán cũng biết đó là Bạch Phượng Hoàng.

- Còn có một cái nữa đâu?

Miêu Nghị hỏi một tiếng.

Bạch Phượng Hoàng thuận tay ném Thiên Diện yêu hồ Phấn nhi ra, Phấn nhi cũng là hơi bị xui xui, cái con này mới vừa lộ diện một cái. Còn không kịp u oán, lại bị Miêu Nghị trực tiếp thu luôn rồi.

Ba người cũng không hề ở chỗ này đợi lâu, mà là dắt tay nhau bay đi vào tinh không, lần nữa xâm nhập U Tuyền, thẳng vào tầng năm U Tuyền, chạm mặt với Vô Lượng Đạo đại tướng Ngao Thiết gộp chung với nhau, núp ở một chỗ yên lặng chờ.

Bầu trời Cương Thiết Trùy Lâm âm trầm, tuyền nhãn thuận thể xoay tròn và nghịch thế cũng xoay tròn giống như hoa tươi không ngừng nở rộ, cái minh minh u quang đó không biết là đến từ phương nào, khắp không trung yên lặng một cách quỷ quyệt.

Giữa mấy cái đầu nấm đen xì đan xen vào nhau, Mị cơ và đệ tử Hoa Trác ẩn nấp ở trong không gian không lớn này. Mị Cơ ngồi xếp bằng tĩnh tọa, Hoa Trác dòm ngó doanh trại ở xa xa.

Không chỉ có Hoa Trác, Mị Cơ còn mang đến mười mấy tên môn hạ đệ tử, đã bố trí rộng ra cách xa chung quanh doanh trại, trên tay siết chặt tinh linh lúc nào cũng có giữ liên lạc lẫn nhau.

Địa phương xa hơn, Miêu Nghị ẩn núp trong bóng tối thỉnh thoảng khai mở Thiên Nhãn nhìn chung quanh doanh trại, bài tra biết rõ mồn một vị trí ẩn thân của Mị Cơ cùng môn hạ đệ tử của ả. Thật ra thì trong doanh trại phòng ngự cực kỳ yếu. Một số đông người đã tản ra xa rồi, không biết đi nơi nào, dường như thật sự đi săn thú rồi, nếu như đã biết là có bẫy rập, đây thật đúng là cơ hội tốt để động thủ.

Trong doanh trại, đi ra ngoài trướng, Doanh Dương khoanh tay ngẩng đầu nhìn lên không trung rất lâu, sau đó lại chuyển quanh doanh trại một vòng, rồi mới quay trở về trong trướng.

- Đại tiên sinh. Ngưu Hữu Đức sẽ đến không?

Trong trướng, Doanh Dương ngồi xuống nhìn hỏi về phía Yên Tùy đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trong góc.

Yến Tùy nhắm mắt đáp:

- Không biết, nhưng mà tai mắt phía ngoài thật ra thì phát hiện một số người không rõ thân phận đang giám thị bên này.

Doanh Dương lập tức mừng rỡ.

- Đại tiên sinh cảm thấy chính là Ngưu Hữu Đức sao?

Yến Tùy:

- Không biết.

Doanh Dương:

- Nếu như là Ngưu Hữu Đức, trong doanh trại chỉ còn lại ít ỏi mấy người, bọn họ vì cái gì còn chưa động thủ?

Yến Tùy:

- Không biết.

Doanh Dương không nói nên lời, trong lòng có chút căm tức, đây là thái độ gì, chẳng qua là một hạ nhân (người dưới) của Doanh gia, không ngờ lại vô lễ đối với Thiếu chủ nhân như thế.

Nhưng mà nói đi nói lại thì, hắn có nóng có giận có nổi khùng cũng chỉ có thể nín nhịn. Người ta mặc dù là người dưới, nhưng khi đến cái thế của người ta như thế này, chỉ nghe lệnh đối với một vài người trong vương phủ mà thôi, còn thật ra không cần nể mặt mũi hắn bao lớn, chỉ cần luận sự, làm nhiều thêm điều hỗn loạn vương gia ngược lại không thích. Thậm chí tới một mức độ nào đó mà nói, hắn cũng chỉ là thân phận cao quý mà thôi, nói thực tế một chút, đối mặt với hiện thực khách quan cái thứ quỷ gì đó, hắn là chủ tử nhưng mà còn phải dựa vào người ta. Ngay cả phụ thân của hắn cũng cần người như thế ủng hộ. Nếu như trong vương phủ không có loại người như thế này ủng hộ, cho dù là phụ thân cũng rất khó đặt bước chân có tiếng nói trong vương phủ.

Khi còn chưa ngồi lên trên cái vương vị đó, phụ thân huynh đệ mấy người, ai ai cũng đều diễn xuất theo kiểu lễ hiền hạ sĩ, đối với trên cung kính, đối với dưới không kiêu ngạo. Doanh Dương hắn nếu dám đối mắt vô lễ với vị này, quay trở về cha của hắn có thể sẽ cắt gân chân của hắn.

Ầm! Ngoài trướng đột nhiên truyền đến một tiêng nổ vang trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui