Phi Thiên

Nghĩ là làm, hắn đột nhiên đi nhanh đến cạnh bàn cầm trực tiếp bầu rượu tu ừng ực, mặc kệ rượu ngon chảy ra ngoài khóe miệng, chẳng thèm cô kỵ hình tượng chút nào.

Một bình rượu ngon cứ như vậy mà Dương Khánh uống cạn sạch, hắn thuận tay ném nó ra biển, sau đó đưa tay lau chòm râu ướt rượu, tinh quang lập lòe trong đôi mắt, linh tinh dao động cực nhanh: Nếu ý chí của đại nhân đặt trong thiên hạ, vậy thì vì sao lại xem nhẹ anh hùng trong thiên hạ?

Kim Mạn đang bưng chén rượu chợt thấy Dương Khánh lộ ra bộ dạng hăng hái, vẻ mặt hưng phấn cùng phóng khoáng, thần thái tung bay hào hùng, nàng không khỏi ngân ngơ nhìn hắn.

Miêu Nghị: Vì sao lại nói vậy, lúc nào thì ta lại xem nhẹ anh hùng trong thiên hạ?

Dương Khánh: Nếu đại nhân không coi thường. thiên hạ này to lớn. Vô số anh hùng hào kiệt, chỉ cần đại nhân có lòng muốn mời chào, một cái phất tay đã đủ mang đến mười vạn hùng binh, vì sao lại buồn lo thiếu người có thể dùng?

Miêu Nghị không nhìn ra sự phấn khởi của Dương Khánh, nhưng lại cảm nhận được sự phóng khoáng trong giọng điệu của hắn, vì thế mới hỏi: Ở đầu có mười vạn hùng binh? Mong tiên sinh chỉ dạy!

Dương Khánh: Tuy có thể suy xét đến Tụ Hiền Đường nhưng hiệu quả quá chậm, vả lại sau khi tuyển mộ xong lại không có cánh nào thực sự danh chính ngôn thuận, đường đường là quân đội của Vương thì há có thể là một đám ô hợp được. nếu thu nhận bọn họ cũng chỉ khiến người ta chê cười mà thôi, vì thế chỉ có thể đưa hành động lần này thành mục tiêu phụ, không thể trở thành quân đội chính được, giống như Quần Anh Hội dưới tay Thiên Đình vậy. Vì thế không bằng chúng ta tiếp thu một nhóm nhân mà từ Thiên Đình, như thể có thể giảm được số bổng lộc cơ bản, nếu không tài nguyên tiêu hao cho quân đội mười vạn người không phải là số lượng nhỏ.

Miêu Nghị: Nói có lý, chẳng có không biết có mấy ai đồng ý đến Quỷ Thị này, ở chỗ này không quyền không thế, lại chẳng có món hời béo bở gì, lại chẳng có tương lai gì đáng nói, nếu có đến đi chẳng nữa thì cũng là những tên giảo hoạt trước kia ở Tổng Trấn Phủ thôi, không có gì khác nhau cả, lưu mang sống qua ngày, không dùng được.

Dương Khánh: Cũng chưa chắc, ắt hẳn sẽ có những người mang theo chí lớn.

Miêu Nghị: Xem như Thiên Đình đồng ý cung câp một sô nhân mà cho ta đi, e rằng cũng chăng phải là những người có thể dùng được.

Dương Khánh: Cũng chưa chắc, phải xem đại nhân sàng lọc thế nào đã.

Miêu Nghị: Cho dù có người đến, nhưng vẫn không biết đã trộn lẫn bao nhiêu cát trong đó rồi, trong số đó có mấy thám tử, đến lúc đó, e rằng mọi hành vi cử chỉ của ta đều nằm trong sự giám sát của người khác thôi, hiện tại chỉ có mỗi mình Khấu gia giám sát, lần sau thì chẳng biết được có bao nhiêu nhà tham dự vào.

Dương Khánh: Cũng chưa chắc không nói đến việc ngăn chặn thám tử, nhưng trên cơ bản có thể tránh được.

Ba lần liên tục “cũng chưa chắc” đã khiến cho Miêu Nghị ngạc nhiên, hắn biết rõ Dương Khánh không phải là người khoe khoang khoác lác, nếu như hắn nó nói ra, tất nhiên là tên bắn trúng đích, vì thế Miêu Nghị vội hỏi: Có thể thực hiện không?

Dương Khánh: Sao lại không thể thực hiện được? Bên trong Thiên Đình, không biết có bao nhiêu tu sĩ có tu vi không kém lại buồn bực vì thất bại của chính mình, những vị tu sĩ rõ ràng đã đạt đến cảnh giới Kim Liên hoặc Thái Liên lại làm sơn thần ở một nơi hẻo lánh nào đó, số lượng các vị thần sông, thần giữ cửa không đếm xuể, chẳng lẽ đại nhân chưa từng nghe nói đến? Nhưng người này gia nhập Thiên Đình nhưng lại chẳng có bối cảnh gì đáng nói, vì thế không được đối xử bình đẳng, vì thế về cơ bản, bọn họ không có cách nào thoát khỏi tình cảnh đó được. Không phải toàn bộ những người này đều có thể dùng, nhưng bên trong đó sẽ không thiếu những người có chí hướng, thủ hỏi nhưng người này làm sao có thể làm thám tử cho người khác được, người trong Thiên Đình đã sớm giúp đỡ đại nhân rửa sạch từng quả đào rồi, chỉ chờ đại nhân đi hái thôi, sao đại nhân có thể bỏ qua được ý tốt chờ đợi đã lâu của những người trong Thiên Đình chứ? Bọn họ cũng ở những nơi không quyền không thế, cũng chẳng kiếm được cái gì béo bở, chẳng có tiền đồ đáng nói, giờ tập hợp tại Quỷ Thị thì có gì khác đầu, ít nhất khi làm thủ hạ dưới trướng đại nhân vẫn mang đến cho họ một tia hi vọng mong manh. Đôi khi thanh danh có thể giúp đỡ ta, nhưng có lúc nó trở nên vướng víu, tùy thuộc vào cách sử dụng của đại nhân mà thôi, những người có chí hướng ắt hẳn đều thấy được uy danh chinh chiến trên sa trường của đại nhân. Chỉ cần đại nhân hô lên một tiếng, tất nhiên sẽ có người chạy về đây gia nhập cống hiến sức lực!

Trong chốc lát, máu nóng sôi sục xông thẳng lên đầu Miêu Nghị, hắn đang khoanh chân ngồi trên giường liền đột nhiên nhảy xuống, vội vàng đi tới đi lui, đúng thế, tại sao bản thân hắn lại không nghĩ đến những người này chứ?

Vân Tri Thu ngồi một bên vẫn còn đang sững sờ, không biết tên này lại phát điên gì rồi, nhưng thấy bộ dáng vội vàng pha lẫn hưng phấn của hắn, nàng tức khắc đoán được Dương Khánh đã đề xuất được ý kiến hay, vì thế nàng không nhịn được mà lắc đầu cười cười.

Sau khi bình ổn cảm xúc xao động, Miêu Nghi lấy lại sự lãnh tĩnh, hỏi: Thực sự có đủ mười vạn người như vậy chứ?

Dương Khánh: Đừng nói là mười vạn, có rất nhiều người thất bại nằm ở tầng chót này, có khi đến con số trăm vạn chứ không ngoa. Đương nhiên, nếu đại nhân há miệng sư tử, ham muốn quá nhiều cũng là chuyện phi thực tế, nếu không sẽ phản tác dụng, khiến cho hai bàn tay trắng, huống chi không phải ai cũng đồng ý, do đó chúng ta cần tuyển chọn. Thế nhưng tuyển những người này cũng rất dễ, vì dụ như người đó đã làm sơn thần ở đây được bao lâu. Sau khi nghe ngóng và xác nhận, sẽ không dễ dàng giả mạo đâu, hơn nữa Lục Đạo cũng có một chút năng lực điều tra được chuyện này. Vì thế, không cần đến trăm vạn người, mười vạn người là vừa khéo!

Miêu Nghị: Biên chế của Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị chỉ có nghìn người, làm sao Thiên Đình chấp nhận cho ta mười vạn người được?

Dương Khánh: Chỉ cần đại nhân thực sự muốn, vậy thì thuộc hạ lập tức dâng lên một kế sách nhỏ giúp đại nhân lấy được dễ như trở bàn tay, hiện tại chỉ xem đại nhân có gan làm hay không thôi!

Miêu Nghị: Sao ta có thể nhát gan được chứ, xin rửa tai lắng nghe diệu kê của tiên sinh!

Dương Khánh: Rất đơn giản, không cần đại nhân phải dốc sức đi liều mạng, chỉ cần đại nhân làm thế này.

Sau khi hai người chấm dứt liên lạc, Miêu Nghị cầm linh tinh im lặng thật lâu, cuố cùng hắn buôn bực ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó lắc đầu liên tục cười khổ.

Vân Tri Thu thấy hắn hưng phấn, rồi lại thở dài mất mác, nàng chẳng hiểu ra sao, vì thế nàng không khỏi bước đêm cạnh hắn hỏi:

- Có vấn đề gì sao?

- Dương Khánh dâng lên cho ta một kế sách cực kỳ tuyệt diệu.

Miêu Nghị thuật lại đại khái lời nói của Dương Khánh cho nàng nghe.

Sau khi nghe xong, Vân Tri Thu cũng sững sờ trong một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng phải sợ hãi than thở:

- Dương Khánh có thể giúp đại nhân chống đỡ trăm vạn hùng binh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui