Phi Thiên

Cùng lúc đó, bên trong Cấm Viên Thiên Ông Phủ, Vệ Xu và Hạ Hầu Thác cũng đang đi dạo chậm rãi bàn luận về việc này.

Thanh Chủ chiêu đãi tiệc chúc thọ, mang lại vinh dự và thanh danh vô cùng lớn, dù sao thì không phải ai cũng có thể tiến vào Hành Cung, những vị khách kia đều được Hạ Hầu gia mời đến, cả một gia tộc Hạ Hầu khổng lồ đến thế, tất nhiên số lượng người có quan hệ thâm giao đều cực kỳ nhiều, Hạ Hầu Thác với tư cách là thọ tinh của bữa tiệc cũng phải ra mặt ứng phó vài ngày, hiện tại cuối cùng cũng đã có thời gian rãnh rồi, một số công việc kết thúc đã không cần hắn ra mặt nữa.

- Có phải lão gia đã nghi ngờ sau lưng Ngưu Hữu Đức vẫn có người thần bí nào đó ra tay không? Chẳng lẽ là người đó?

Vệ Xu đi bên cạnh hắn hỏi. Hạ Hầu Thác híp mắt, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới đáp lời thật chậm rãi:

- Phong cách làm việc của mỗi người đều có một dấu hiệu, đặc điểm riêng, không thể nào bỗng dưng lại không giống với trước kia, vị kia ở phía sau màn giỏi về việc đứng ở góc độ rất cao mà vạch ra con đường phát triển, ắt hẳn sẽ không tham gia vào mấy vấn đề nhỏ lằng nhằng thế này, người đó sẽ không thực hiện một bố cục nhỏ nhoi thể này. Vì vậy ta mới nghi ngờ có phải là kẻ nào nằm ở cao tầng Thiên Đình nhúng tay vào, sự việc lần này xảy ra cực kỳ mãnh liệt và mạo hiểm, chẳng khác nào tự động phô trước sức mạnh quang minh chính đại thế này, khác hoàn toàn với phong cách của vị phía sau màn kia, bởi thế, ta hoàn toàn có thể kết luận đây không phải là cùng một người, trái lại giống như phong cách làm việc trước sau như một của Ngưu Hữu Đức. Ngoài ra vẫn còn một điểm nữa, những sự việc phát sinh đột ngột trong Hành Cung đã cho thấy, việc thiết lập một kế hoạch dự tính vô cùng mạo hiểm thế này, nhiều nhất cũng chỉ có thể suy luận một vài phương hướng lớn, tất cả đều phải dựa vào khả năng ứng biến trong nhiều tình huống của Ngưu Hữu Đức như thế nào để ứng phó kịp lúc, chỉ cần tố chất tâm lý cùng năng lực ứng biến có chỗ thiếu hụt, phát ngôn tràn ngập do dự thì thế nào cũng gặp phải làn sóng tấn công dữ dội của đám đại thần kia, ép sát hắn đến khi hắn sụp đổ hoàn toàn mới thôi. Tổng hợp tất cả các chi tiết, đây thực sự là hành vi tự chủ của bản thân Ngưu Hữu Đức, chẳng qua là ta thực sự khó mà tin được Ngưu Hữu Đức có thể nghĩ ra thủ đoạn cao minh đến nhường này, mặc dù sự kiện đó diễn ra cực kỳ rầm rộ, nhưng đã được mưu đồ kín đáo từ trước, còn nhớ lúc hắn mắng Doanh Cửu Quan bán nữ cầu vinh tại Ngự Viên, ta nghĩ rằng hắn vừa lanh trí, vừa lỗ màng dễ xúc động. Ta không nghĩ rằng hắn chính là người có thể tính kế bữa tiệc mừng thọ của ta từ hai năm trước, chẳng lẽ có một nhân vật nào đó tại Lục Đạo vừa nổi lên mà chúng ta không biết sao?

Vệ Xu gật đầu:

- Nếu đó là hành vi của một mình Ngưu Hữu Đức, chuyện này thực sự đã làm cho chúng ta thay đổi cách nhìn đối với kẻ này.

Hạ Hầu Thác cười ha hả:

- Mặc kệ đó là hành vi cá nhân của một mình Ngưu Hữu Đức, hay là có người bày mưu tính kế sau lưng hắn, nói tóm lại, qua sự việc lần này đã đủ biết Ngưu Hữu Đức không hề đơn giản chút nào. Hiện tại ta lại muốn biết, làm thế nào để hắn chiêu nạp được mười vạn quân tinh nhuệ, đổi bốn vị trí Hầu gia với hai vị Tinh Quân, tất nhiên là Thanh Chủ phải động lòng rồi, mà đám người của bốn gia tốc đó cũng sẽ chẳng ngồi yên đâu, chắc chắn sẽ giở trò gian lận sau lưng.

Vệ Xu trầm ngâm một lúc, sau đó nói:

- Hiện tại đã náo loạn cho tất cảm mọi người đều biết, với tính khí đến chết của phải giữ sĩ diện của Thanh Chủ, cái mạng của Ngưu Hữu Đức cũng chẳng bằng thể diện của Thanh Chủ đâu. Phỏng chừng Ngưu Hữu Đức cũng phải lo lắng cho tính mạng của mình.

Hạ Hầu Thác cũng gật đầu đồng tình.

- Như Ý, chúng ta về nhà đi.

Đương đứng trên căn gác cao trong biệt viện của Chiến Bình Hầu Ngự Viên, Chiến Như Ý đang mặc trên người một bộ y phục vô cùng hoa lệ, lẳng lặng trông về phương hướng của Lục Ương Viên, nàng vô cùng bình tĩnh không nói tiếng nào. Doanh Lạc Hoàn ở cạnh bên phải cất tiếng nhẹ nhàng nhắc nhở con gái mình. Thanh Chủ không bảo Chiến Như Ý ở lại, nhưng bên Thiên Tẫn Cung đã lên tiếng rồi, bảo rằng bữa tiệc mừng thọ đã kết thúc, đã đến lúc rời đi rồi.

Thiên Nguyên Tinh, Thủ Thành Cung, Phục Thanh đứng trên lầu cao, người tựa vào lan can trông về phía xa, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đứng đó suốt một ngày dài.

Bên trong trang viên ẩn mình trong rừng sâu núi thẳm, tại nội viên, Từ Đường Nhiên chắp tay sau lưng đi qua đi lại, vẻ mặt âm trầm, đối lập hoàn toàn với khuôn viên rực rỡ trồng đầy hoa tươi ở chung quanh.

Hai người con gái xinh đẹp vừa bước ra từ cánh cửa nguyệt môn, nhìn thấy tâm tình Từ Đường Nhiên không tốt, bọn họ nhanh chóng đi đến dỗ dành, mỗi người ôm lấy một cánh tay của Từ Đường Nhiên chạm vào ngực mình, thanh âm diệu dàng quyến rũ vang lên:

- Đại gia, tâm trạng của ngài được được vui phải không? Thiếp thân sẽ chia sẻ nỗi buồn cùng ngài…

- Chết hết đi!

Từ Đường Nhiên gắt gỏng, tát vào mặt cả hai người, khiến cả hai kêu lên đầy thảm thiết, sau đó bay thẳng ra ngoài, một người thì va vào vách tường, đầu óc nát bấy, một người thì đập vào bồn hoa, máu thịt lẫn lộn vào nhau. Cả hai cô gái phàm nhân đều không thể chống cự được với sức mạnh của Từ Đường Nhiên.

Một bóng người vội vàng xuất hiện từ bên ngoài, âm thanh vô cùng thảm thiết vừa vang lên đã đủ khiến Hoàng Khiếu Thiên run sợ, ngày hôm qua hắn còn chứng kiến hai vị mỹ nhân kia gắn bó keo sơn với Từ Đường Nhiên, thế mà chẳng mấy chốc đã chết thảm, vì thế hắn không khỏi sững sờ, dù sao thì hai người này do chính hắn cố ý gọi đến đây hầu hạ Từ Đường Nhiên đó, không ngờ đã chết mất xác rồi.

Hoàng Khiếu Thiên nhìn thấy Từ Đường Nhiên lo lắng bất an đi tới đi lui, hắn đành phải hỏi:

- Đại nhân, có việc gì sao?

Từ Đường Nhiên dừng bước, hỏi:

- Chuyện bên Hành Cung Thiên Đình đã có tin tức gì khác chưa?

Ở đây hắn cũng đã nghe thấy sự tích của Miêu Nghị tại Hành Cung rồi.

Đây là lần hỏi thứ mấy rồi chứ, Hoàng Khiếu Thiên chỉ cười khô đáp lời:

- Trước mắt thì có bấy nhiêu thôi, những tin tức truyền tới truyền lui ở bên ngoài cũng chỉ có thế, tạm thời thì vẫn chưa có tin tức gì mới.

Vì thế Từ Đường Nhiên tiếp tục lo nghĩ đi qua đi lại, suy nghĩ của hắn khác với Dương Triệu Thanh, dù sao thì hắn đang bị ép đến mức cuống lên, hắn không ngờ Miêu Nghị lại dám gây ra chuyện lớn như vậy ở Hành Cung, không ngờ vì muốn chiêu nạp người tài mà Miêu Nghị đã tự mình ra tay, hắn cho rằng Miêu Nghị không quá mức tin tưởng vào việc Từ Đường Nhiên hắn nhận người, không ôm bất kỳ hy vọng trông chờ gì với hắn hết.

Bỗng ngửi thấy mùi máu tươi tản mát dần dần trong không khí. Sau đó lại nghe tiếng hổ gầm từ trong núi xa xa. Từ Đường Nhiên dừng bước lần nữa, nghiêng đầu về phía tiếng hổ gầm, sau đó phất tay nói:

- Đi, bắt con mãnh hổ kia về đây cho ta, đưa nó đến địa lao, cần phải chơi đùa một phen, nếu như ngươi giết nó, ta sẽ giết chết ngươi.

Sau khi dứt lời thì Từ Đường Nhiên cũng phất áo rời đi.

- …

Hoàng Khiếu Thiên há miệng rồi ngậm miệng, không biết người kia lại lên cơn tâm thần nổi điên cái gì nữa, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ có thể tình nguyện đi làm thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui