Phi Thiên

Tào Mãn kinh ngạc lần nữa, giọng điều kỳ lạ hỏi:

- Sao có thể như thế chứ, tin tức này có sai sót gì không?

Thất Tuyệt:

- Chắc có lẽ là không sai đâu, lão nô đã hỏi thăm nhiều lần rồi, thám tử đưa tin ngay tại hiện trường, thuận lại từng câu từng chữ trong văn bia đó. Hơn nữa văn bia này vừa xuất hiện, dường như những người ngoài kia đã huyên náo rất lớn, tựa hồ không ai ngờ được Ngưu Hữu Đức mời chào những người nay.

Tào Mãn á khẩu không biết nói thế nào, hắn buông chén trà nhỏ trong tay rồi đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới đi lui:

- Cái thằng này lại làm cái quỷ gì thế, cho dù tuyển người mười vạn người mà không phải quân tinh nhuệ thì có ích lợi gì chứ? Đông Phương Liệt đã đích thân mang người đến, nếu hắn dám thua ván cược lần này, e rằng Đông Phương Liệt chính là người đầu tiên không tha cho hắn, mà chỗ của Thanh Chủ thì...

Tào Mãn vừa nói đến đây thì ngưng bặt, hắn bước nhanh đến gần cửa sổ, vươn tay đẩy cánh cửa ra, trông về phía Tổng Trấn Phủ, hắn vỗ vài song cửa, giọng điệu ảo não:

- Đã công khai thế này mà ta lại còn hồ đồ, đúng là gặp quỷ rồi, tại sao một việc rõ ràng như vậy mà ta không nghĩ ra từ sớm!

Thất Tuyệt kinh ngạc, tiến lên phía trước hỏi:

- Ông chủ, vì sao vậy?

- Ha ha...

Tào Mãn lắc đầu cười khổ:

- Thua! Đây chính là một lối tắt khác, quả thực là một chiêu tuyệt diệu. Làm sao tên kia có thể nghĩ ra chứ, quả thực là khiến cho người ta không thể tưởng tượng được, vừa xuất chiêu này ra, e rằng tất cả mọi người mở trừng trừng đôi mắt ra xem sẽ bị hắn đánh trở tay không kịp, đại thần cả triều đều thua rồi, thế cục đại bại đã định, không thể vãn hồi nữa đâu!

Vẻ mặt Thất Tuyệt đầy nghi vấn, hỏi:

- Ông chủ, lão nô ngu muội, không biết.

Tào Mãn khoát tay áo, không muốn nói nhiều lời, vội vàng lấy tinh linh liên hệ với Hạ Hầu gia.

- Cái gì? Thiết lập giới hạn, chỉ tuyển sơn thần, thổ địa, đây mà tinh nhuệ gì chứ? Cái thằng khỉ gió nghĩ rằng trẫm không dám chém đầu hắn hay sao?

Thiên Cung, Tinh Thần Điện, Vũ Khúc vội vã đi vào, báo cáo toàn bộ tình huống tuyển người tại Quỷ Thị, Thanh Chủ lập tức mở to hai mắt, đứng dậy gào thét, nổi giận như sấm dậy, hắn có cảm giác bị người ta đùa bỡn.

Vũ Khúc:

- Bệ hạ bớt giận, e rằng việc này có uẩn khúc gì đó, Đông Phương Liệt đã hỏi nhưng không được giải đáp, chẳng bằng chúng ta cưỡng chế bắt Ngưu Hữu Đức nói ra nguyên nhân là được.

- Bệ hạ!

Tròng mắt Thượng Quan Thanh khẽ đảo một vòng, đột nhiên chắp tay hướng Thanh Chủ nói:

- Chúc mừng bệ hạ. Ngưu Hữu Đức vừa đưa ra một kế sách vô cùng tuyệt diệu, lần này bệ hạ thắng chắc rồi!

Thanh Chủ và Vũ Khúc đều sững sờ, hai người đều hiểu Thượng Quan Thanh không phải là người bắn tên không trúng đích, nơi đây cũng không có người ngoài, không sợ mất mặt khi phải học hỏi kẻ dưới, nộ khí của Thanh Chủ biến mất, hắn cau mày hỏi:

- Tuyệt diệu ở chỗ nào?

Thượng Quan Thanh mang theo sự vui vẻ kín đáo nhắc nhở Thanh Chủ:

- Thoạt nhìn thì bốn quân giống như một chiếc thùng sắt do Tứ Đại Thiên Vương nắm chặt trong tay mình, nhưng phần đông thủ hạ đều lừa trên gạt dưới đã quen, tất cả đều phải vì lợi ích của bản thân mình, chỉ có sơn thần, thổ địa, tu vi không kém một ai, nhưng lại là nhóm người bị chèn ép mà thất bại, có thể nói chiếm phần đông, tuyệt đối là một số lượng rất lớn!

- Ô...

Thanh Chủ vuốt râu trầm ngâm, đôi mắt dần dần tỏa sáng, bỗng nhiên vỗ tay bật cười ha hả:

- Tuyệt thật, quả thật là diệu kế!

Vũ Khúc cũng tỏ vẻ như được đánh thức khỏi giấc mộng.

Thanh Chủ bỗng phát tay, chỉ Vũ Khúc căn dặn:

- Trẫm đã nắm chắc thắng lợi trong tay mình rồi, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào làm loạn, ra nghiêm lệnh cho Đông Phương Liệt đi, cần phải dùng hết toàn bộ sức lực bảo vệ an toàn của Ngưu Hữu Đức, không được có sơ xuất nào dù là nhỏ nhất!

- Vâng!

Vũ Khúc chắp tay vâng lệnh.

- Trẫm muốn nhìn xem sắc mặt đen như đáy nồi của bốn lão già kia! Hắc hắc.

Thanh Chủ ngửa mặt lên trời cười to, thật sự quá mức thoải mái.

Khấu Thiên Vương Phủ.

Khấu Tranh đi thẳng Vào trong cấm địa nội viện, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, sau đó dừng lại tại rừng trúc, nơi mà Khấu Lăng Hư và Đường Hạc Niên đang đi dạo. Khấu Tranh bước nhanh tới đó.

Đường Hạc Niên khẽ khom người hành lễ:

- Đại gia đã đến.

Khấu Tranh chắp tay, sau đó quay đầu nhìn Khấu Lăng Hư nói:

- Phụ thân, người của chúng ta đã bị Thiên Tẫn Cung hạ lệnh lui binh rồi.

- Ta đã biết rồi.

Khấu Lăng Hư gật đầu, ý bảo hắn đang nói chuyện này.

Khấu Tranh:

- Ngưu Hữu Đức dựng văn bia tuyển người trước cửa Tổng Trấn Phủ, gây ra động tĩnh không nhỏ.

- Ô, nhanh đến thế sao?

Khấu Lăng Hư hơi bất ngờ, hỏi:

- Nội dung của văn bia là gì?

- Có chút kỳ lạ, trên văn bia thiết lập hạn chế, không tuyển tinh nhuệ bốn quân, chỉ cần sơn thần, thổ địa.

Khấu Tranh nói nội dung đại khái của văn bia, đồng thời mang ngọc điệp đã sao chép y nguyên nội dung đưa ra trước mặt Khấu Lăng Hư.

- …

Khấu Lăng Hư không tiếp ngọc điệp, lông mày hơi nhướn lên, vẻ mặt nghi hoặc.

Đường Hạc Niên vươn tay nhận lấy ngọc điệp, hắn xem xét ngọc điệp rồi bắt đầu suy tư, sau đó toàn thân chấn động hô lên thất thanh:

- Không ổn rồi! Vương gia…

Khấu Lăng Hư đưa tay ngăn hắn nói tiếp, sắc mặt hơi khó coi ngay lúc Khấu Tranh muốn hỏi thăm thì hắn đột nhiên che ngực, hú lên quái dị:

- Đau chết ta rồi!

Đường Hạc Niên cầm ngọc điệp, chắp tay nói:

- Vương gia đừng quá buồn phiền, không cần quá mức luyến tiếc một Hầu vị làm gì!

Vẻ mặt Khấu Lăng Hư hổ thẹn lắc đầu, nắm cổ tay thở dài nói:

- Ta không tiếc một Hầu vị kia, mà là đang luyến tiếc bản thân có mắt không tròng, đã bỏ qua một lượng tướng!

Khấu Trang vẫn không quá rõ ràng, chỉ có thể nhìn về phía Đường Hạc Nhiên hỏi:

- Đường thúc?

- Ngưu Hữu Đức vừa xuất ra một chiêu cực kỳ tuyệt diệu!

Đường Hạc Nhiên cũng lắc đầu tiếc hận, giải thích cặn kẽ nguyên do ẩn giấu bên trong.

Doanh Thiên Vương Phủ, trong cấm địa nội viện, thanh âm lạch cạch giòn vang. Sau đó phát ra từng tiếng đùng đùng không dứt.

Doanh Vô Mãn đang ngồi đối diện đánh cờ với phụ thân, nội tâm hắn đang vô cùng sung sướng, từ khi hắn đại biểu Doanh gia trở về, thái độ của phụ thân đối với hắn của xu hướng tiến triển tốt hơn, ví dụ như hiện tại gọi hắn cùng ngồi xuống đánh cờ, nhưng sau khi quản gia Tả Nhi báo cáo tin tức Ngưu Hữu Đức lập bia tuyển người, phụ thân nhíu mày suy nghĩ trong khoảng khắc liền đột nhiên nổi giận, đập nát chén đựng cờ, khiến cho quân cờ lăn lóc tán loạn trên nền đất, Doanh Vô Mãn vội vàng đứng lên, kinh hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui