Phi Thiên

Bàng Quán như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu:

- Ngay cả đầu tóc cũng chải chuốt không xong, tất cả cút ra ngoài.

Ngồi trước bàn trang điểm, Hoàng Phủ Đoan Dung đột nhiên nổi nóng quá độ, dọa hai nha hoàn sợ hết hồn, vội vàng lui ra ngoài.

Ngọ Ninh bước vào cửa, ngạc nhiên nhìn hai nha hoàn sợ hãi quay lại, đi tới trước bàn trang điểm, đứng sau lưng Hoàng Phủ Đoan Dung, người bên phải, người bên trái quan sát tóc của nàng.

- Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy sao?

Hoàng Phủ Đoan Dung nhìn chăm chăm trong gương, tức giận nói.

Ngọ Ninh không xem chuyện này là quan trọng, ngược lại vui vẻ nói:

- Đây không phải đã chải rất đẹp rồi sao?

Hoàng Phủ Đoan Dung nói:

- Đàn ông các ngươi biết cái gì?

Ngọ Ninh lắc đầu cười, giúp nàng mở búi tóc ra, cầm cái lược tự mình chải tóc cho nàng.

- Ta xem hai ngày nay tâm tình ngươi không được tốt, có chuyện gì không ngại nói cho ta nghe để giải sầu.

Hoàng Phủ Đoan Dung trợn mắt nói:

- Giải sầu? Nhìn ngươi phát chán, cả ngày chơi bời lêu lổng du tai du tai.

Hai tay Ngọ Ninh không ngừng, động tác chải chuốt thuần thục dị thường, ha ha nói:

- Được rồi! Nhu Nhu sẽ quay lại rồi, nàng làm mẹ như thế này để cho con gái vừa trở lại một cái là đã phải nhìn sắc mặt sậm sỉ của nàng? Ở xa gặp mặt nhau không dễ, nể mặt con gái xin bớt giận chút đi.

Hoàng Phủ Đoan Dung không chút lưu tình, nói ngay:

- Cha con các ngươi không một ai tỉnh tâm, thấy mặt là liền tức giận.

Ngọ Ninh tiếp tục vui vẻ lắc lắc đầu, tùy tiện mắng, không lên tiếng nữa, dù sao nói cái gì đều sai.

Yên lặng một hồi, Hoàng Phủ Đoan Dung bỗng chủ động hỏi:

- Gần đây Quỷ Thị Tổng Trấn phủ nhận người, động tĩnh ồn ào không nhỏ a! Ngươi thấy thế nào?

Ngọ Ninh hơi dừng tay một chút, tiếp đó lại tiếp tục chải chuốt, lên tiếng cảm khái:

- Ngưu Hữu Đức thật không đơn giản, có người muốn đem hắn ấn tại Quỷ Thị, sợ là ấn không được rồi, là nhân vật khó gặp và hoa khôi của trường ở chung: cao thủ phong lưu,

Hoàng Phủ Đoan Dung nhìn chằm chằm trong gương, hỏi tới:

- Nói như thế hắn thật có thể trở thành chư hầu một phương?

Ngọ Ninh cảm thán nói:

- Không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí U Minh Đô Thống sợ là trôn không thoát rồi, mỏi mắt mong chờ đi.

Hoàng Phủ Đoan Dung cười lạnh nói:

- Cả triều đại thần này thế nào rồi, không ngờ lại bị loại vô sỉ này đầu cơ trục lợi rồi.

Ngọ Ninh cười nói:

- Ngươi à nha! Không phải ngươi nhìn hắn và Nhu Nhu có chút kết qua sao, chuyện đã lâu rồi, làm gì còn canh cánh trong lòng? Rồi nói sau, người ta thật đúng không phải là đầu cơ trục lợi, đây chính là bản lãnh thật sự, đạo làm tướng sao có thể không mưu? Người thống quân xuất binh, binh bất yếm trá thôi! Còn nữa, mưu kế đầu cơ trục lợi này ta và ngươi có thể nghĩ ra được Sao? Cái này đúng là một vòng ngoài, khắp mọi nơi đều là hậu thủ, đích xác không đơn giản. Ngưu Hữu Đức có khả năng này, không ngừng làm được thành tựu!

Hoàng Phủ Đoan Dung nghe được lời này, tâm phiền ý loạn, đưa tay lên mở tay hắn ra, không nhịn được nói:

- Cút cút cút, xem ông tay chân quều quào chải cho ta kia.

- …

Ngọ Ninh không nói nên lời cười khổ cài chiếc lược vào mái tóc dài và mượt, phất tay áo nghênh ngang đi ra, đi ra khỏi bỗng quay đầu trở về, hỏi:

- Phu nhân, ta lấy điểm mỹ vị chiêu đãi con gái, nàng chải chuốt nhanh lên một chút rồi trợ thủ giúp ta.

- Cút đi!

Hoàng Phủ Đoan Dung chụp lấy hộp phấn ném ra ngoài. Ngọ Ninh vội co rụt đầu chạy biến, bỏ lại tiếng động của hộp phấn quang tháp đập trúng cửa rơi xuống đất.

Đỉnh núi Bạch Tuyết phúc trắng như tuyết, dưới chân Tuyết Sơn là núi xanh, dung hà băng tuyết chen chúc lao xuống không thôi, một chỗ nước đọng oa tử bạn dòng nước tĩnh lặng, một hán tử áo vàng, vuốt râu tĩnh tọa trên tảng đá thả câu, chăm chú nhìn bong bóng cá trên mặt nước, dường như có chút thất thần, bong bóng cá trên dưới rung chuyển không ngừng, có cá cắn câu hắn lại không phản ứng.

Một hán tử áo đen xé gió bay đến, ánh mắt quét dọc con sông, lục phẩm Thải Liên mi tâm sinh huy, khóa chết mục tiêu hán tử áo vàng phía dưới, lắc mình hạ xuống bên cạnh hắn.

Hán tử áo vàng trông thấy hắn, lập tức đứng lên, hỏi:

- Trở về nhanh như vậy sao? Có tìm tòi hư thật được gì không?

- Không phải là ta nhanh, do ta đúng lúc có được mấy món Quỷ Thị buôn bán, chúng ta vừa mới ở đó.

Hán tử áo đen thuận tay ném ngọc điệp đến, bình tĩnh nói:

- Bia văn bên ngoài Quỷ Thị Tổng Trấn phủ ở đây, không sót một chữ!

Hán tử áo vàng nhận vào tay tra xét, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn đối phương chằm chằm, hỏi gằn từng tiếng một:

- Sao hả? Có đi hay là không?

Hán tử áo đen thần thái vẫn bình tĩnh nói:

- Ngươi nghĩ cho kỹ đi, một khi tìm nơi Quỷ Thị Tổng Trấn phủ nương tựa, có nghĩa là phản bội bên này, coi như kết thù cùng bên này rồi.

Hán tử áo vàng:

- Ngưu Hữu Đức kết thù với bên này còn chưa đủ sao? Ít nhất không cần lo lắng bán chúng ta đi giảng hoà cùng với bên này.

Hán tử áo đen:

- Ngưu Hữu Đức muốn chiêu mười vạn người, ta và ngươi chưa chắc là tốt nhất, cộng thêm đẳng cấp ta và ngươi quá thấp, đi chưa chắc là có vị trí nào tốt, cũng chưa chắc hắn sẽ tiếp thu chúng ta gia nhập.

- Có thể như vậy, ta xem thành tựu của hắn chưa chắc dừng lại nơi này, lúc này cứ đi đâu, bất luận hiện tại vị trí như thế nào, ít nhất tương lai còn có cơ hội, chẳng lẽ ngươi thật nguyện ý ở chỗ này làm sơn thần cả đời?

Hán tử áo vàng chỉ Bạch Tuyết bao trùm ngọn núi trắng như tuyết, sắc mặt giận dữ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nói:

- Cho dù hắn không muốn tiếp thu chúng ta, chúng ta cũng có thể lặng lẽ quay trở về, ta không tin hắn sẽ vạch trần thân phận của chúng ta, bán đứng chúng ta. Ý ta đã quyết!

Nói xong, liền ném cần câu xuống nước, biểu lộ quyết tâm.

Hán tử áo đen nhìn hắn chằm chằm trong giây lát.

- Đi!

Đột nhiên dứt lời lược không bay lên, hán tử áo vàng nghiêng mình đuổi theo, phá trời cùng đi song song.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui