Phi Thiên

Hai người không nói nên lời, Thanh Nguyệt nói:

- Chuyện sau này sau này hãy nói, ít nhất hai người ta trước mắt vẫn chưa phải thủ hạ của ngươi.

Miêu Nghị bình tĩnh hỏi lại:

- Phải không?

Hai người miệng đồng thanh.

- Dĩ nhiên.

Miêu Nghị hơi gật đầu một cái:

- Hi vọng các ngươi nhớ kỹ lời ngày hôm nay của các ngươi, bằng không ta có thể gọi các ngươi vào được, cũng có thể đá các ngươi ra ngoài. Đến lúc đó không cần ta thu thập hai người, tự nhiên có người sẽ ra tay.

Hai người nhìn nhau, phát hiện khẩu khí của vị này thật đúng là không nhỏ, nhưng mà can đảm đó cũng không thể nói. Vị này dám nói chuyện với hai người bọn họ như vậy, cũng không sợ chọc giận bọn họ.

Long Tín hỏi:

- Ý của ngươi là đáp ứng thu nhận chúng ta rồi sao?

Miêu Nghị đáp:

- Hai người các ngươi tu vi quá cao, ta đáp ứng vô dụng. Ta được báo rằng, nếu phía trên không ngăn cản, tức ghi tên tạo sách xếp vào danh nghĩa của Quỷ Thị Tổng Trấn phủ.

Trên thực tế không cần báo lên, chỉ cần trong quy tắc hắn đều có quyền làm chủ. Đánh cuộc không có hạn chế này, nhưng chính xác đúng như Dương Khánh nói, phải xem một chút thái độ của bên phía Thiên cung mới quyết định.

Thanh Nguyệt hỏi:

- Ý của ngươi hay là muốn chúng ta trở về chờ tin tức phải không?

Miêu Nghị đáp:

- Nhị vị có thể tới cổ vũ, không thể ngay cả chút mặt mũi này cũng không cấp cho. Các ngươi cứ ở tại Tổng Trấn phủ đi. Ba ngày, sau ba ngày sẽ xác thực trả lời chắc chắn cho các ngươi.

Hai người nhìn nhau gật đầu, đáp ứng:

- Được, sẽ chờ ba ngày.

- Các ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Có lời cảnh cáo ta xin nói trước. Đẳng cấp hiện giờ của các ngươi quá thấp rồi, ta cũng không có bản lãnh vô duyên vô cớ thăng cấp cho các ngươi. Vào dưới trướng của ta phải bắt đầu làm từ đẳng cấp hiện hữu của các ngươi, có thể đáp ứng thì lưu lại, không thể đáp ứng xin thứ cho không tiến xa được!

Miêu Nghị làm một động tác mời đi.

Đây không phải là làm cho hạ mã uy, đừng nói hắn, cho dù là Thanh chủ và tứ đại Thiên vương cũng không thể vô duyên vô cớ cho người lên chức. Nếu không không có biện pháp phục chúng, không quy tắc có thể nói mọi người đều làm loạn như thế, vậy thật làm cho thiên hạ đại loạn rồi. Cũng giống như Khấu gia giúp Miêu Nghị phục hồi cấp bậc như cũ cấp đều phải nghĩ hết biện pháp không ngừng để cho hắn lập công mới được. Nhưng mà nói đi nói lại thì dựa vào thực lực của hai người này, có chút nhiệm vụ trong mắt người khác khó làm, hai người lại có thể dễ dàng thâu lấy lập công. Chỉ cần cấp cho cơ hội, người có thực lực không sợ điều này.

Long Tín gật đầu:

- Đây là đương nhiên.

Thanh Nguyệt cũng gật đầu:

- Chút quy củ này chúng ta vẫn hiểu.

- Người đâu! Người đâu!

Miêu Nghị quát to một tiếng, Dương Triệu Thanh đẩy cửa vào nghe lệnh. Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu nói:

- Dẫn bọn họ đi xuống đi. Sắp xếp cho bọn họ ở tạm trong phủ.

- Dạ vâng!

Dương Triệu Thanh lĩnh mệnh, đưa tay tương thỉnh.

Thanh Nguyệt và Long Tín nhìn về phía ánh mắt của Miêu Nghị có chút phức tạp. Hai người chẳng hề từ trên người hắn cảm thấy loại phản ứng khi gặp mặt mà bọn họ tưởng tượng, ngược lại cảm nhận được vẻ ung dung bình tĩnh của người này đối mặt với hai người họ. Hai người không khỏi hoài nghi thật chẳng lẽ bởi vì mình hèn mọn quá lâu đã mất đi lực uy hiếp hẳn phải có sao?

Trước khi chia tay, hai người cuối cùng cũng hơi chút khách khí, chắp tay đi theo Dương Triệu Thanh rời đi.

Được biết hai người vào Tổng Trấn phủ ở rồi, Vân Tri Thu lập tức tìm tới gặp mặt liền hỏi:

- Chàng đúng thật quyết tâm muốn thu bọn họ hay sao?

Miêu Nghị khoanh tay buông tiếng thở dài, đi tới đi lui ném ra dự tính trong lòng:

- Thu tỷ nhi, ta biết nàng lo lắng điều gì, cũng đích xác có nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể thu hai người này trấn giữ, những Hóa Liên tu sĩ khác chỉ cần không vấn đề gì ta thu toàn bộ. Ta không sợ nhiều người nhiều ý không áp chế nổi, có hai người này chấn nhiếp cho ta đủ rồi!

Vân Tri Thu lo lắng nói:

- Có phải có chút quá gấp cầu thành rồi hay không? Vạn nhất hai người tương lai không phục quản, chỉ sợ suy nghĩ của chàng phải hoàn toàn ngược lại.

Miêu Nghị dừng bước cười lạnh một tiếng:

- Vậy hãy để cho bọn họ thử nhìn một chút. Ta vừa lúc dùng để giết khỉ dọa gà, lấy mạng nhỏ của bọn họ người ta không tìm được sao? Được thì thôi, nếu không đừng ép ta lấy đầu của bọn họ đến lập uy!

Vân Tri Thu im lặng nhìn hắn, trong lòng thở dài một tiếng. Thật sự thay đổi rồi, nàng cảm thấy tâm thái hiện giờ của Miều Nghị biến hóa. Nàng cũng không biết phần tự tin lật tay làm mây úp tay làm mưa của hắn này là chuyện tốt hay chuyện xấu. Mấu chốt là thực lực của bản thân cũng không xứng đôi, làm cho trong lòng nàng không tránh khỏi ngầm chứa sầu lo. Nhưng nàng lại lấy không ra lý do phục người đến ngăn cản. Bởi vì cục diện biến thành như vậy nàng cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Chiến bình Hầu phủ, bên trong Lâm Viên mới vừa tu bổ lại, Thượng Quan Thanh im lặng chờ ở cửa trong vườn. Ông ta đang đợi Thanh chủ, Thanh chủ tại sao lại ở nơi này? Lý do là người này ra cung vi hành tuần tra thiên hạ, nhưng mà vừa ra cung thoáng một cái liền lặng lẽ chạy vội đến thăm Thiên phi rồi, đã ở lại mấy ngày.

Dĩ nhiên, Thanh chủ yêu cầu giữ bí mật, chiến bình Hầu phủ đương nhiên giữ nghiêm bí mật đối với chuyện Thanh chủ đến.

- Đại tổng quản, xin mời!

Tiên Nga sau khi đi vào thông báo thì xuất hiện lần nữa cho mời. Thượng Quan Thanh lúc này mới theo sau tiến vào bên trong.

Giữa một tòa đình đài thủy tại Thanh chủ đang một mình ngồi đó uống rượu. Thượng Quan Thanh đi tới liếc nhìn hai chén rượu đôi đặt trên bàn âm thầm kêu khổ. Ông ta biết mình đã làm hỏng nhã hứng của Thanh chủ. Có thể ngồi ở chỗ này bồi bệ hạ uống rượu còn có thể là ai chứ? Vị đó không quá nguyện ý hầu người khác uống rượu, điều này sợ là bị mình làm cho tán rồi.

Quả nhiên, không đợi ông ta lên tiếng, Thanh chủ đã lạnh lùng một tiếng:

- Không biết trẫm có chuyện gì sao?

Thượng Quan Thanh trả lời cẩn thận:

- Bệ hạ, bên phía Quỷ Thị truyền đến tin tức, Ngưu Hữu Đức nhận người xảy ra chút sự cố.

Thanh chủ hai mắt híp lại:

- Có người đảo loạn sao?

Thượng Quan Thanh đáp:

- Thanh Nguyệt và Long Tín chạy tới chấp nhận rồi. Đông Phương Liệt chính mắt gặp được.

- Thanh Nguyệt, Long Tín ư?

Thanh chủ sửng sốt một chút, suy nghĩ lại một chút dường như mới nhớ tới là ai, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc:

- Là hai vị Thanh Nguyệt và Long Tín bị cách chức thành sơn thần thổ địa đó phải không? Bọn họ cũng chấp nhận rồi sao?

Nhìn phản ứng của hắn, trong lòng Thượng Quan Thanh nhẹ nhàng thở ra biết dời đi cơn giận của hắn, hơi khom người trả lời:

- Dạ vâng! Đông Phương Liệt tự mình dò xét xác nhận rồi, rõ ràng là hai người bọn họ.

Thanh chủ suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười hắc hắc, miệng méo vui vẻ nói:

- Trẫm nhớ không lầm, Thanh Nguyệt đó là tên quản gia đắc tội Hạo Đức Phương mà bị cách chức đúng không?

Thượng Quan Thanh trả lời:

- Trí nhớ của bệ hạ thật tuyệt. Chuyện của mười vạn năm trước, lão nô suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra được!

- Có chút ý tứ, hà hà, Hạo Đức Phương sợ là vẫn chưa biết chuyện chứ?

Thanh chủ để chén rượu xuống đứng lên, gương mặt ác thú qua lại suy nghĩ một trận, tiếp đó lại khẽ nhíu mày:

- Hai người này chạy tới đầu phục, trong đó sẽ không có điều gì kỳ quặc chứ? Đi, lập tức cho đòi Tư Mã Vấn Thiên tới gặp trẫm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui