Phi Thiên

Hắn năm đó đứng vào hàng Hầu gia tôn sư của triều đình, có một ngày phía dưới có người báo cho biết nội cảnh xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc thế gian hiếm có, muốn hiến cho hắn. Ai ngờ con trai của Chu Triệu là Chu Ngạo Lâm không biết từ đâu biết được tin tức. Chu Ngạo Lâm tìm người đưa lời nói, hi vọng hắn có thể bỏ những thứ yêu thích. Hắn mới đầu cũng không coi ra gì, nhưng đúng thật là đợi khi vị mỹ nhân đó đưa đến trước mắt xong, mới phát hiện chân chính là mỹ nhân tuyệt sắc thế gian ít có.

Thế nên hắn cực kỳ yêu thích, không để ý tới Chu Ngạo Lâm đó, trực tiếp thu phòng nạp làm thiếp thất. Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang, có một ngày người thiếp đó của hắn đi du ngoạn, đột nhiên bị người bắt đi. Tên hộ vệ may mắn trốn khỏi một kiếp nhận ra hộ vệ bên mình của Chu Ngạo Lâm nằm trong đám cướp người. Long Tín giận dữ, có một số việc có thể chịu được, nhưng nữ nhân của mình bị người khác cưỡng đoạt làm sao có thể nhẫn chịu, cho nên hắn tìm tới Chu phủ thu lấy công đạo. Khi đó Chu Triệu vẫn chưa là vị lộ nguyên soái, chẳng qua là nhất lộ tinh quân, cũng là cấp trên của Long Tín.

Ai ngờ Chu Ngạo Lâm thề thốt phủ nhận, không thừa nhận làm chuyện này. Lúc đó sắc mặt của Chu Triệu rất khó nhìn, càng làm Long Tín phẫn nộ. Sau lần này người thiếp đó hoàn toàn liên lạc không được nữa, chết sống không biết, mười phần thì hết chín đã bị diệt khẩu rồi. Sau cũng có những đồng liêu khác âm thầm khuyên hắn không nên ồn ào.

Nói Chu Triệu không thể thừa nhận có chuyện này, nếu không chuyện dung túng con trai cưỡng đoạt nữ nhân của thủ hạ trở thành sự thật rồi hay sao? Đến lúc đó Chu Triệu dùng cái gì đối mặt đám bộ hạ đây? Nhưng hắn đường đường một người nam nhân làm sao có thể nhịn xuống điều khuất nhục này. Thật sự muốn nhịn xuống sau này chẳng phải sẽ vĩnh viễn bị người trạc tích lương cốt hay sao? Vì thế kết quả có thể tưởng tượng được. Các loại phiền phức ùn ùn kéo đến, không ngừng tạo áp lực với hắn, muốn ép buộc hắn nhận sai.

Tuy nhiên hắn thật sự không bị cách chức một cái đến cùng giống như Thanh Nguyệt. Đầu tiên hắn từ Hầu gia bị cách chức thành Đô Thống, tiếp đó cách chức thành tổng trấn, tiếp nữa là thống lĩnh, mãi cho đến ba vạn năm trước bị cách chức thành thổ địa.

Miêu Nghị nghe xong mọi chuyện, trong lòng âm thầm lẩm bẩm nhận người này lại phải đắc tội một vị Nguyên soái, gặp quỷ rồi.

Nhưng mà nói đi nói lại thì, hắn cũng rõ ràng, hai người nếu không phải gặp phải điều này, đánh chết cũng không có khả năng đến đầu dưới trướng hắn.

Miêu Nghị hơi suy tư xong, nói:

- Ta ba ngày trước đã nói chiêu thu các ngươi xong, các ngươi phải bắt đầu làm từ cấp bậc hiện hữu.

Thanh Nguyệt nói:

- Trí nhớ của chúng ta không đến mức kém như vậy, đương nhiên là nhớ.

Miêu Nghị móc ra hai khối ngọc điệp bổ nhiệm, hắn mở ra từng cái đặt trên bàn, lạnh nhạt nói:

- Nếu chiêu thu hai người các ngươi, trước mắt trong Quỷ Thị Tổng Trấn phủ, đẳng cấp của hai người các ngươi thấp nhất. Cũng không thể để cho người có cấp bậc cao hơn so sánh với các ngươi đi gác cửa, cho nên hai người các ngươi đi tới đại môn của Tổng Trấn phủ trông coi cửa chính, có bằng lòng hay không?

“…”

Thanh Nguyệt và Long Tín hoàn toàn bó tay hết chỗ nói, vẻ mặt co giật, canh gác cửa chính hả? Bảo hai chúng ta đi canh gác cửa chính. Vậy mà ngươi cũng nói ra được!

Tay của Miêu Nghị vỗ vào ngọc điệp bổ nhiệm, giương mắt từ từ nhìn về phía hai người, âm thầm, cứ như vậy nhìn và chờ đợi.

Cuối cùng Thanh Nguyệt oán hận nói:

- Coi như ngươi hận! Chỉ cần ngươi không sợ nhận người hận. Ta không ý kiến.

Miêu Nghị tại chỗ cầm lên một khối ngọc điệp bổ nhiệm thi pháp vào đó, viết xong đánh xuống pháp ấn trực tiếp ném cho Thanh Nguyệt:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi là người của Quỷ Thị Tổng Trấn phủ ta rồi.

Không thấy bất kỳ do dự nào, gọn gàng sạch sẽ, Thanh Nguyệt nhận ngọc điệp vào tay tra xét xác nhận là thật xong, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc buồn vui tâm tình người ngoài không biết được.

Long Tín nhìn vật trong tay của Thanh Nguyệt, cuối cùng cắn răng nói:

- Được!

Miêu Nghị không nói hai lời, viết xong một khối ngọc điệp khác, ném cho hắn. Hai tay chống bàn nhìn hai người, âm thầm, lại đang chờ đợi.

Tâm tình của hai người hơi hòa hoàn vẫn có loại cảm giác nằm mộng. Họ bị vây đã nhiều năm như vậy, thật sự đã thoát thân rồi hay sao? Bọn họ mặc dù là ôm mong đợi đến ngày này, nhưng mà thật không nghĩ tới Miêu Nghị dám thu bọn họ. Nhất là không ngờ rằng người này thật có thể hạ quyết định nhanh như vây.

Đã lâu không thấy nói gì, thấy Miêu Nghị ngược lại cuối cùng uống từ từ chén trà, cũng không phân phó hai người điều gì, cũng không bảo hai người điều gì.

Dần dần, hai người hiểu rõ điều gì đó, nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt chắp tay cúi đầu nói:

- Thuộc hạ tham kiến tổng trấn đại nhân!

Chén trà trong tay của Miêu Nghị rốt cục buông xuống:

- Dẫn bọn họ đi tới cửa chính của Tổng Trấn phủ.

Dương Triệu Thanh vẫn đứng bên cạnh có chút trợn tròn mắt. Hắn có chút khó có thể tin nhìn Miêu Nghị, thật sự muốn cho hai vị này đi giữ đại môn hay sao? Nói giỡn thế này có phải có chút hơi quá trớn rồi hay không? Hắn lộ ra ánh mắt hỏi thăm xác nhận.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn:

- Thế nào? Ngươi muốn giúp bọn họ đi canh giữ đại môn hay sao?

Dương Triệu Thanh không nói nên lời buộc lòng chắp tay lĩnh mệnh, đưa tay mời hai người đi cùng bọn họ.

Sau khi trong phòng chỉ còn một mình Miêu Nghị, hắn thở mạnh một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Không bao lâu, Vân Tri Thu nghe tin đến, bước nhanh xông thẳng vào trong, gần như thất thanh hỏi:

- Nghe Triệu Thanh nói, chàng cho Thanh Nguyệt và Long Tín đi canh giữ đại môn của Tổng Trấn phủ phải không?

- Triệu Thanh có chút không quản được khóe miệng nha.

Miêu Nghị mở mắt mỉm cười nói:

- Nơi này đẳng cấp của bọn họ thấp nhất, bọn họ không đi canh giữ thì người nào đi đây?

Vân Tri Thu liếc mắt:

- Bớt đi, có người của Cận Vệ quân canh chừng, còn cần bọn họ đi canh chừng đại môn hay sao?

- Người của Cận Vệ quân là người của Cận Vệ quân. Người của Tổng Trấn phủ là người của Tổng Trấn phủ, đường đường Tổng Trấn phủ ngay cả sắp xếp cũng không có, còn thể thống gì?

Miêu Nghị, đứng lên, vòng quanh trường án, nắm lấy tay mềm của Vân Tri Thu đặt trong tay vô nhẹ nhẹ:

- Hiển Thánh cảnh giới đến nơi này cũng phải lão lão thật thật canh giữ đại môn, là muốn nói cho người tới sau biết, nơi này không cho bọn họ có tư cách tự cao tự đại. Sau này nhất định bớt đi không ít gây phiền phức, hai vị môn thần tốt như vậy không cần đích thực đáng tiếc rồi. Phu nhân à, quản gia ta không bằng nàng, trị quân thì ta rành hơn so với nàng. Ta biết bản thân mình đang làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui